Cô ngồi trên ghế mềm mại, lặng nhìn nữ nhân đang quỳ dưới đất. Lạnh lùng
" Nhất Khuynh "
" Vương có gì sai bảo ≧﹏≦ "
Nhìn vẻ mặt cà nhỡn của nàng ta, những người xung quanh đều kinh ngạc. Cô phất tay
" Chào hỏi đi "
Nhất Khuynh mỉm cười đứng lên, đôi mắt hướng tới tiểu Bát Đản đang ăn shushi trên bàn, vươn tay ôm lấy nó
" Chồi ôi! Dễ cưng~ quá đi hà... Mềm mềm ah~ "
Tiểu Bát Đản đang ăn thì bị một đôi tay tấn công, cái đầu nhỏ bị cọ qua cọ lại bởi đôi gò bông mềm mại mà xụi lơ. Ý định phản kháng cũng biến mất, cái mặt nhỏ ửng hồng. Tiểu Huyết đang ở trên bàn vốn đang nhìn nó ăn shushi, thấy cảnh này mà khó chịu nheo mắt.
" Con hồ ly mập đó thì có gì hay "
" ? Ê! Rắn thúi kia, móc xỉa quài vậy. Ta có ăn hết của cải ông cố bà cố dòng họ tổ tiên của ngươi đâu mà cứ chê ta mập? Ta có chỗ nào mập chứ? "
" Hừ! Mập như heo "
Tiểu Huyết xoay mặt khinh thường, tiểu Bát Đản xù lông tức giận
" Ta mập có liên quan gì tới ngươi? Ta mập nhưng dễ thương, còn hơn con rắn thúi xấu xí nhà ngươi. Không ai ưa nổi "
" Cái gì? Ta mà xấu? Ta đường đường là Xích Huyết Xà Vương cao quý, có bao nhiêu kẻ kính ngưỡng ta. Tuấn mĩ vô song, người gặp người mến. Xấu chỗ nào hả? "
" Hừ! Ngươi mà tuấn mĩ? Ăn mày nó mới thèm "
" Ha ha... Còn hơn con hồ ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790541/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.