Cô lạnh nhạt ngồi trên ghế, bàn tay nâng gọng kính sáng lạnh. Thẩm Lâng ngồi bắt chéo chân cầm ly rượu trên tay khẽ lắc, nhìn vào cô. Không khí âm trầm, mọi người đều có mặt đầy đủ, Nhược Giai cắn răng trừng mắt, bàn tay siết chặt
" Có chuyện gì? "
Thẩm Lăng lạnh lùng hỏi, cô đưa tay khẽ vuốt lọn tóc tím trên má. Đôi mắt lạnh nhạt
" Em gái của lão đại, khiến tôi khó chịu "
" Hử? "
Mọi người kinh ngạc, Phi Thanh nhìn qua
" Hắc Nguyệt! Có chuyện gì sao? "
" Chuyện? Thẩm tiểu thư, cô kêu người ám sát tôi. Có ý gì? "
Cô nhếch môi, bàn tay với lên bàn cầm ly rượu. Phi Thanh kinh ngạc
" Cái gì? Cậu bị ám sát? "
" Có bị thương không? "
Thẩm Lăng và Bạch Thiển đồng thanh hỏi, Phi Thanh nhìn qua kinh ngạc. Nhìn sự lo lắng của họ, đôi mắt hạ xuống. Phi Thanh nhìn qua Nhược Giai
" Chuyện này... Thẩm tiểu thư là muốn khiêu chiến? "
Nhược Giai nắm chặt lòng bàn tay, đôi mắt liếc qua cô
" Chứng cứ? "
" Ah... "
Bộp!
Cô quăng lên bàn cây súng lục, có chữ Giai được khắc tinh xảo. Thẩm Lăng cầm lên, khi cô quăng súng ra đã thấy vết thương băng bó của cô. Đôi mắt trở nên lạnh lẽo, Bạch Thiển nắm lấy tay cô lo lắng
" Cậu bị thương rồi "
Cô mỉm cười nhạt, rút tay lại
" Không sao! Vết thương ngoài da "
" Thẩm Nhược Giai! Cô điên sao? Cô có tin tôi lập tức giết cô? "
Bạch Thiển điên cuồng đứng lên tức giận, Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790539/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.