Cô ngồi uống cà phê trong một quán nhỏ, Bạch Thiển nhìn cô bằng ánh mắt tức giận. Trong đôi mắt vươn lên tia máu và mệt mỏi, đập bàn
Rầm!
" Cậu làm vậy là có ý gì? "
" Giúp ngươi "
" Giúp tôi? Tại sao lại là ả Nhược Giai đó? Mấy ngày nay ả dính lấy tôi như cái bóng. Quấn lấy không rời, khiến tôi mệt mỏi như vậy. Còn gọi là giúp sao? "
" Dạo gần đây Bạch gia đang gặp nạn. Cậu ở bên Thẩm tiểu thư sẽ không bị đả động đến "
Cô lạnh nhạt đặt tách cà phê xuống, Bạch Thiển nổi trận lôi đình
" Tôi là thằng hèn nhát đến nỗi cần một con đàn bà bảo vệ? Hắc Nguyệt, tôi không ngờ bấy lâu nay cậu xem thường tôi như vậy "
"... Nghĩ sao thì tùy "
" Cậu... "
" Chẳng phải cũng rất vui vẻ sao? Cậu cũng đâu từ chối "
Cô nâng gọng kính cười nhạt, Bạch Thiển ngẩn ra, chống bàn xoa trán
" Mấy ngày nay tôi chắc bị tà nhập rồi, không thể thoát khỏi con mụ đó. Hên lắm mới chạy được "
" Ha! Thế nào cũng bị truy sát. Rồi liên lụy tới tôi "
" Đó là điều cậu sợ? "
Bạch Thiển nghi hoặc, cô nhếch môi. Từ cửa kính vang lên
Choang!
Cửa kính vỡ ra từng mảnh, cô và Bạch Thiển nhanh nhẹn phóng đi. Bạch Thiển cắn răng tức giận
" Mẹ nó! Là thằng chó nào? "
Bằng! Bằng...
Bạch Thiển né đi, từ xung quanh tứ phía một đám áo đen xuất hiện. Chúng xông lên đánh với Bạch Thiển, cô cũng hạ vài tên rồi đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790535/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.