Chương trước
Chương sau
Suốt đường đi Băng Tâm cứ đếm đi đếm lại số tiền, miệng thì cười tủm tỉm. Cô nhìn đến mà lắc nhẹ đầu hỏi
" Muội sao cứ đếm lại tiền hoài vậy? "
" Hử? Muội muốn đếm thật kĩ, xem có sót không "
Băng Tâm thậm chí không nhìn cô, đôi mắt cứ chăm chăm vào đống tiền đó. Tiểu Huyết nhìn đến ghé vào tai cô nói
" Muội muội này của người thật kĩ lưỡng, xem ra rất chú ý tiền bạc "
Cô không quan tâm ngồi lên sếp bằng, xe ngựa suốt dọc đường cứ chạy đi. Tranh thủ thời gian cô hấp thu một ít tinh khí...
" Ah! Tỷ tỷ, lần này vui thật. Lần sau chúng ta làm nữa nha "
" Hử? Muội còn muốn làm? "
" Ha ha! Phải, rất vui. Muội còn kiếm được tiền này "
" Nhưng muội không sợ sao? "
" Sao phải sợ, lần này đã rất dễ dàng tóm được bọn chúng. Lại còn gom được một mớ. Muội thấy rất vui "
Cô đưa tay lay trán, tiểu Bát Đản nằm trên đùi cô nói
" Ký chủ! Xem ra bài học này của người dành cho nàng ta vô dụng rồi "
Cô nhắm mắt lại tiếp tục ngồi thiền, không biết đã trôi qua bao lâu. Cô chỉ thấy lúc này là một khoảng trống không, xung quanh như là thế giới vô định. Một màu đen tuyền...
" Tỷ tỷ... tỷ tỷ... "
Bỗng bên tai cô vang lên tiếng kêu, cơ thể cũng như có người chạm vào. Hàng mi cô run nhẹ, màu đen tuyền xung quanh dường như biến mất. Đôi mắt cô mở ra, sau lớp vải cô nhìn thấy gương mặt Băng Tâm đang lo lắng
" Ha! Tỷ tỷ tỉnh rồi! Làm muội lo lắng muốn chết "
Cô đưa tay lên xoa nguyệt thái dương, hỏi
" Ta ngồi bao lâu rồi? "
" Đã 15 ngày rồi, sao tỷ lại có thể ngồi thiền vào lúc này. Hằng ngày ta đều kêu tỷ nhưng không được. Tỷ ngày qua đêm lại đều ngồi trong xe ngựa "
" Vậy sao, khiến muội lo lắng rồi "
Cô vén màng lên nhìn ra ngoài, bây giờ là buổi chiều. Ánh hoàng hôn ấm áp chiếu rọi
" Tỷ tỷ! Đây là Thủy Lưu trấn. Nơi đây rất gần với núi Tiên Sơn "
Băng Tâm vui vẻ nói, cô gật nhẹ đầu
" Ta hơi đói, đi ăn thôi "
Tiểu Bát Đản nhảy lên người cô, tiểu Huyết thì luôn quấn người vào thân tiểu Bát Đản. Cô bước xuống nhìn xung quanh
" Tỷ tỷ! Chúng ta lại quán đằng kia dùng bữa đi. Sẵn tiện trọ lại một đêm "
" Ừ! "
Cô nói rồi cùng Băng Tâm bước vào quán, ngồi xuống ghế
" Tiểu nhị! Cho vài món ăn ngon và đĩa màn thầu "
- Vâng! Có liền
Băng Tâm nói rồi quay qua cô mỉm cười vui vẻ
" Tỷ tỷ! Lần tới tỷ nhập định nhớ nói trước. Khiến muội lo lắng quá "
" Ừ! "
Tiểu nhị mang thức ăn lên, cô cầm đũa bắt đầu dùng bữa. Đang ăn thì cô thấy từ ngoài đi vào 4 người, tiếng nói vang lên
" Mang những thức ăn ngon nhất lên "
Cô liếc nhẹ qua 4 người đó, trong đó có một nữ nhân mặc áo choàng đen che kín mặt mũi. Một thư sinh nhã nhặn, gương mặt tuấn tú. Còn có hai người khác, trông hai người đó dường như là song sinh, một nam một nữ. Hai người song sinh này có dung mạo thanh tú, tướng tá cao khoảng 1m5...
[ Thông tin: Người mặc áo choàng đen: Nữ9 đại nhân
Người thư sinh tên Nhã Kỳ, là một người thông minh. Nhìn xa trông rộng, được hoàng thượng phái đên bên cạnh nữ9. Nhằm giúp đỡ nữ9, nhưng chủ yếu là giám sát. Hắn còn có thân phận khác là quốc sư của đất nước, ngày ngày theo cạnh nữ9 nên sinh ra cảm tình. Thường nói tốt cho nữ9 trước mặt hoàng thượng, là một trong nam chủ
Còn đôi đồng tử kia là thuộc hạ của nữ9 cứu về. Họ là hai huynh muội song sinh bị bỏ rơi, được nữ9 nhận về thu dưỡng. Nữ là Song Song, ma pháp phục hồi. Nam Song Thành, là một kiếm sĩ. Cả hai đều là Cấp 1 Tam Giai ]
Trong đầu cô vang lên tiếng nói của tiểu Bát Đản, thông tin rất rõ ràng khiến cô cảm thấy dễ chịu. Không quan tâm tiếp tục cầm đũa ăn
Phía bên đó, tiểu nhị mang thức ăn ra. Nữ9 đưa tay cởi bỏ mũ đen, mái tóc mượt mà óng vàng uống xoăn phủ xuống, phía đỉnh đầu ở giữa tóc buột ra sau. Để hai bên tóc kề vào má mịn màng, cái trán láng bóng cũng để lộ ra. Đôi mắt bồ câu to tròn long lanh như làn nước màu đen tuyền. Mũi cao, môi đỏ hồng đầy đặn hơi hé ra khiến lòng người ngứa ngấy. Hàng mài lá liễu nheo lại nhu thuận. Giữa trán là một cái chu sa hình một chiếc lá đỏ hẹp kéo dài xuống giữa hai mắt trông rất đẹp. Tiểu nhị đang dọn thức ăn lên bàn nhìn đến liền bần thần. Vì lo nhìn đến Ái Linh nên đã lỡ tay làm đổ nước trà lên bàn, từ bàn nước trà chảy xuống người Ái Linh.
Rầm!
" Ngươi muốn chết sao? "
Song Thành đập bàn đứng lên nói với tiểu nhị, gương mặt thanh tú tức giận
- X...xin lỗi khách quan.... tôi không cố ý
Bịch!
Song Thành đá tiểu nhị xuống đất, rút kiếm ra chĩa vào cổ tên tiểu nhị
" Ngươi xin lỗi là xong? Có biết thân thể chủ nhân rất quý giá. Sao có thể để nước bẩn đó làm ướt người? "
Mọi người xung quanh nhìn đến như xem kịch vui, cô cũng không quan tâm ăn phần của mình. Băng Tâm thì lại khác, nhìn đến liền tức giận đứng lên nói với Song Thành
" Người ta chỉ lỡ tay làm đổ nước, cũng đã xin lỗi rồi. Ngươi cần gì phải tức giận như vậy? Còn rút kiếm muốn giết người sao? "
Song Thành nhìn đến Băng Tâm, gương mặt tức giận
" Ngươi là ai lại muốn xen vào chuyện của người khác? "
" Ta chỉ thấy ngứa mắt thôi "
" Hừ! Hắn dám làm đổ nước lên người chủ nhân. Ta phải giết hắn để chuộc tội "
Băng Tâm đỡ tiểu nhị đứng lên nói
" Cũng chỉ là một chút nước, ngươi giết hắn rồi thì được gì? Hắn cũng chỉ lỡ tay "
" Tên dơ bẩn đó còn dám dùng ánh mắt đê tiện của hắn nhìn chủ nhân ta. Ít nhất cũng phải để ta móc mắt hắn ra "
Song Thành chĩa kiếm vào đôi mắt tiểu nhị, Băng Tâm nghe thấy càng thêm tức giận
" Người ta chỉ nhìn một chút thôi mà, cần gì móc mắt người ta ra. Đẹp để cho người khác ngắm, chẳng lẽ để đó trưng hả. Nhìn một chút thì chủ nhân ngươi chết sao? "
Băng Tâm đẩy tên tiểu nhị vào trong, Song Thành tức giận nói
" Càng nói càng hàm hồ. Ngươi quá vô lễ rồi "
Song Thành hướng kiếm tới tên tiểu nhị đang đi vào, Băng Tâm thấy vậy liền lấy kiếm ra chặn lại. Cả hai cứ thế đánh với nhau...
Cô bên này thong thả cầm chung trà lên uống, tiểu Huyết bên cạnh nhìn đến xì lưỡi
" Bất quá dung mạo cũng chỉ là dạng thường. So với chủ ngân người thì không đáng nói. Mà công nhận đúng là nữ phụ, chưa gì đã đắt tội nữ9 "
Cô đặt chung trà xuống, cầm màn thầu lên ăn nói
" Con nhóc đó thích gây phiền toái lắm nhỉ "
" Ý ủ! ái ó gười a êu là o huyện ao ồng ( Ký chủ! Cái đó người ta kêu là lo chuyện bao đồng) "
Tiểu Bát Đản vừa ngốn bánh bao vừa nói khiến phát âm không rõ ràng, hai tay nhỏ còn cầm hai cái bánh bao đang cắn dỡ. Tiểu Huyết nhìn đến cũng phải lắc đầu ngán ngẩm
" Ta nói ngươi là heo không sai. Ta không ngờ ngươi ăn nhiều vậy "
" Ươi ới eo á ( Ngươi mới heo á) "
Cô đưa ngón trỏ lên xoa đầu tiểu Bát Đản, bộ lông trắng mềm mại khiến cô thích thú
" Ý ủ ông i ản ả? ( Ký chủ không đi cản hả?) "
Cô nhìn đến thở dài...
" Phiền thật... "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.