Từ lúc khởi hành đã được 10 ngày, chuyến đi khá suông sẻ. Hiện tại cô và Băng Tâm đang dừng chân tại một quán trọ. Ngồi trên ghế ăn uống, Băng Tâm nhìn xung quanh một mảng vắng vẻ mà khó hiểu. Liền ngoắc tay hỏi chủ quán
" Sao ở đây vắng vậy? Khắp đường cũng không một bóng người, nhà cửa thì đóng lại kín mích "
" Haizz! Hai vị tiểu thư chắc đi ngang qua nên không biết. Ở đây hay có cường đạo tới cướp, bá tánh sợ hãi hầu như đã chuyển đi hết rồi "
" Cái gì? Giữa thanh thiên bạch nhật lại đi cướp bóc. Bọn thổ phỉ này thật coi trời bằng vung "
Băng Tâm đập bàn tức giận, cô im lặng uống trà
" Thì đúng vậy, nhưng vì bọn chúng rất đông nên mới khó nắm bắt. Vả lại đây là vùng quê nghèo, vốn đâu ai thèm đếm xỉa tới "
Chủ quán lắc đầu ngán ngẩm đi vào trong, Băng Tâm trong lòng tức giận, nhìn cô nói
" Tỷ tỷ! Hay để muội đi giết bọn chúng "
Cô đặt tách trà xuống
" Muội không nghe nói bọn chúng rất đông sao? "
" Nhưng... chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc như vậy? "
" Thiên hạ khó lường, thế nhân rộng lớn, không đến lược ta quản "
Cô lạnh nhạt nhìn tiểu Bát Đản đang cầm hai cái màn thầu ăn ngấu nghiến. Tiểu Huyết bên cạnh nhìn qua mà kinh sợ
" Tỷ tỷ...! Trong lòng muội rất khó chịu. Muội biết muội không lượng sức mình, nhưng chí ít muội muốn làm gì đó để giúp họ "
Băng Tâm nắm chặt tay cúi đầu, tiểu Mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790479/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.