Hàng mi run nhẹ nhàng, cô từ từ mở ra đôi mắt màu đỏ như ruby máu tuyệt đẹp. Nhìn căn phòng sa hoa rộng lớn đầy xa lạ, cô dần dần ngồi dậy nhìn trên cơ thể mình là bộ đồ ngủ ngắn dễ thương. 
[ Đây là nhà của nam9 ] 
" Hử? Vậy sao " Cô không bất ngờ lắm, chỉ lẳng lặng đánh giá xung quanh 
[ Ký chủ! Người... thật sự vô tình ngã xuống vách núi à? ] 
" Ha! Cố tình đó " Cô cười chế giễu vì sự ngây thơ của tiểu Bát Đản 
[ Nhưng tại sao? ] 
" Chẳng phải ngươi nói nữ9 cũng ở đó sao? Ta không muốn cả hai gặp nhau, chưa đến lúc cho cô ta lên bàn diễn " 
[ Nhưng ký chủ làm vậy sẽ rất nguy hiểm, còn thiệt hại nữa ] 
" Ha ha! Sống ở đời phải biết nắm bắt lòng người, ngươi đừng quá ngây thơ. Ta chỉ làm những việc có lợi và nắm chắc phần thắng " Khóe môi cô vươn lên nụ cười nhạt 
[ Ký chủ đã bị -60 điểm... Vậy... ] 
" Người thành công thì nên cho đi những điều nhỏ nhặt mới làm được chuyện lớn. Những thứ này không đáng nói tới, cũng như giả vờ đồng tình để nắm lấy lòng tin của người khác. Đó cũng chỉ là thứ đáng cho đi, dù hơi hèn " 
[ Ký chủ, người thật bất chấp thủ đoạn ( Muốn về nhà quá °^°) ] 
" Quá khen " 
Cô đứng dậy đi đến chếc bàn đang đặt một bộ quần áo, cầm lên mà khóe môi mỉm cười khinh bỉ. 
Cô thay xong đồ liền bước ra ngoài, nhìn dàn người hầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790427/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.