Tà áo trắng phiêu dật trong gió, đưa đi hương thơm oải hương nhẹ nhàng. Mái tóc tím than dài mượt mà tung bay như sóng lượn. Đôi mắt đỏ như máu nhẹ nhàng dao động như một làn nước, lại vô tình lạnh lẽo như băng sơn. Cô đứng đó như một trích tiên vừa hạ phạm, phía sau cô là một vực sâu vạn trượng. Cô tuyệt trần xinh đẹp, nhưng lại như yêu hồ câu dẫn lòng người. 
" Thiên hạ này, ta tự hỏi đâu mới là tình yêu? Có phải chăng tất cả đều giả tạo " 
Giọng nói nhẹ nhàng như chuông bạc, lại lạnh lùng như sương. Một nam nhân đối diện cô, ánh mắt đau đớn hỏi 
" Nàng đã bao giờ yêu ta chưa? " 
Chỉ thấy cô lẳng lặng quay lưng đi, gương mặt nhẹ nhàng liếc ra phía sau. 
" Đã từng... ta yêu ngươi hơn tất cả. Nguyện vì ngươi mà từ bỏ nhân gian, nhưng... giờ đây trong ta nguyện lấy thế trần cũng chẳng mong nhìn thấy ngươi. Đời đời kiếp kiếp, ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi... " 
"... Vậy sao? Nàng căm ghét ta... " 
Giọng nói người nam nhân đau đớn nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ thấy trong ánh mắt cô là một mảng tĩnh mịch. Không hề dao động 
" Ha ha... dù thế nào... ta vẫn muốn nói. Thiên hạ này... ta nguyện từ bỏ... giang sơn này... ta nguyện vứt đi. Chỉ cần... nàng mãi mãi bên ta.... Nhưng có lẽ... đã chẳng kịp nữa rồi. Ta yêu nàng... " 
Người nam nhân từ từ ngã xuống, đôi mắt nhìn cô chứa chan đau khổ và tuyệt vọng. Rồi mất dần ý thức, cô chỉ lẳng lặng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790426/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.