Anh ơi, ở đây lạnh lắm... Đừng bỏ em mà, đau quá, anh ơi...
Tiếng khóc mỏng manh của quỷ nhỏ truyền đến khiến người nghe không khỏi xót xa. Đứng trước một đứa trẻ đang khóc, ai cũng không kìm được bản năng muốn dỗ dành bé. Chẳng qua người đó không phải là Cố Từ Thần. Cậu biết nó không vô hại như vẻ ngoài của mình. Thảm cảnh của dì Lưu mà cậu nhìn thấy lúc sáng vẫn còn in đậm trong tâm trí, lên án hành vi tàn bạo, khát máu của nó.
- Kiếm mẹ mày mà ôm!
Cố Từ Thần dồn hết sức vào chân, chạy băng băng về phía bìa rừng. Từng nhánh cây quất vào mặt đến đau rát, cậu dường như không hề để ý đến, chẳng dám chậm trễ dù một giây. Tiếng khóc của quỷ nhỏ vẫn vang lên ngay phía sau, có dấu hiệu càng lúc càng gần cậu. Da mặt cậu căng chặt, môi mím lại, đôi mắt đen trầm tĩnh chăm chăm nhìn về trước. Càng gần kề nguy hiểm, Cố Từ Thần càng bình tĩnh, thậm chí không có chút sợ hãi nào.
- Hu hu, búp bê đâu mất rồi... hu hu, tìm búp bê cho em đi...
Con quỷ nhỏ điên loạn gào khóc, la hét chói tai.
- Về mà mách mẹ mày, đừng có chút lại tìm tao mà khóc!
Cố Từ Thần cắn răng, hung hăng đáp. Cho dù nó có khóc thảm thiết đến mức nào, cậu vẫn không dám dừng lại an ủi nó. Cậu sợ bản thân chỉ cần chậm nửa nhịp thôi cũng đủ chết dưới tay nó. Tiếng la hét, cầu xin của dì Lưu dường như vẫn còn vang vọng bên tai. Cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-uoc-nguyen-tu-vong/175716/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.