Chương trước
Chương sau
Tiến nhập Huyễn Hồn mê cảnh, bên trong là một khu rừng tăm tối.
Tại đây Lăng Thiên bắt gặp vô số những lớp sương mù dày đặc, đây chính là do Huyễn Hồn thú tạo dựng lên, dùng để che lấp tầm nhìn và cản trở linh hồn thăm dò.
Đối với đa số luyện dược sư có tinh thần yếu đuối, lọt hào huyễn cảnh bên trong chính là nỗi ác mộng của bọn họ.
Người thân, kẻ thù, thanh mai trúc mã,... Huyễn cảnh tạo ra vô số hình ảnh khác nhau tương ứng với mỗi người để lừa bọn họ vào bẫy,từ đó lạc vào trong vòng xoáy mê cung vô tận.
Nếu như không thể phân biệt được đâu là huyễn cảnh, đâu là thực tế, bọn hắn vĩnh viễn không thể tiến nhập vòng thi thứ hai, chỉ có thể rời đi khi thời gian khảo hạch vòng một kết thúc.
-"Ta muốn xem xem, đối với ta thì bọn hắn sẽ sử dụng huyễn cảnh gì?" Lăng Thiên nhếch miệng, sau đó tạm thời phong ấn Sharingan.
Có Sharingan trên người, dù không tự chủ mở nó ra, hắn cũng sẽ tự động miễn nhiễm với các loại huyễn thuật.
Ngay lập tức khi vừa phong bế, trước mặt Lăng Thiên, hình ảnh khu rừng tăm tối bỗng chốc trở thành một thiên đường đầy rẫy cảnh sắc. Tại đây, hơi nước nóng mù mịt, xung quanh vô số các tiên nữ trần chuồng đang tắm rửa.
-"Đại nhân, mau tới đây với chúng ta~" Một nữ nhân mị hoặc yêu kiều nói.
Lăng Thiên nhếch miệng, đám nữ nhân huyễn cảnh này quả thực rất giống ngoài đời, có Huyền Y, có Phượng Thanh Nhi, Vân Vận, Mỹ Đỗ Toa, Cổ Huân Nhi,...
-"Thật tào lao, ta tưởng có gì đặc sắc hơn chứ, hóa ra vẫn chỉ có sắc mị!" Lăng Thiên thở dài, sau đó xua tay một cái... Huyễn cảnh băng diệt!
Hắn tiến về phía trước, xung quanh bắt gặp vô số tên luyện dược sư tội nghiệp đang bị mắc kẹt trong huyễn cảnh nhưng Lăng Thiên cũng không có giúp đỡ.
Gì? Thánh mẫu sao? Hắn chẳng phải!
Đi được một đoạn, tại đây Lăng Thiên bắt gặp một cánh cửa ánh sáng, đó chính là lối vào Dược giới, cũng chính là vòng hai của cuộc thi Đan hội.
Tính ra thì, khoảng cách từ lúc tiến nhập Huyễn Hồn mê cảnh cho tới khi thoát ra cũng chỉ có một đoạn đường nhỏ, nhưng như thế cũng đủ sàn lọc đa số người tham dự rồi.
Chậc chậc... Tỉ lệ lọt vào vòng hai chắc cũng khá ít!
Bước vào trong vòng xoáy ánh sáng, tại đây khung cảnh lại một lần nữa thay đổi.
Không khí trong lành, ánh sáng chói lóa, linh khí cũng tràn ngập thiên địa... Đây chính là Đan giới, tiểu thế giới do một tên Đấu Thánh trong quá khứ của Đan tháp mở ra nhằm lưu trữ dược tài.
Việc Lăng Thiên xuất hiện cũng hấp dẫn không ít ánh mắt, nhưng tất cả hầu như cũng chỉ nhìn thoáng qua hắn một cái rồi rời đi, bởi tâm thần của bọn hắn lúc này hầu như đều tập trung vào một tên lão già đang lăng độ trên không.
Lão già định thần nhắm mất, cuối cùng xác nhận thời gian vượt qua Huyễn Hồn mê cảnh đã hết, lúc này đôi mắt liền mở, nhìn xuống tất cả những người đã tới vòng hai.
-"Chúc mừng các ngươi vượt qua cửa ải một tiến nhập cửa ải hai. Gọi ta là Ngụy lão, tại đây, nhiệm vụ của các ngươi để có thể vượt qua cửa ải này chính là thu thập dược tài được giao phó!"
Nói xong, từ trong nhẫn trữ vật của hắn lơ lửng ba món đồ bao gồm: Một bản đồ của Đan giới, một tờ giấy khi tên những thiên tài địa bảo cần tìm kiếm và một bảo thạch!
-"Mỗi người các ngươi sẽ được phân phát ba thứ này. Bản đồ ta không cần phải nhắc lại, nó đã vẽ lại sơ bộ khu vực Đan giới cùng với lối ra khi các ngươi hoàn thành xong nhiệm vụ, nhớ chỉ nên xuất hiện tại khu vực kết thúc khi ngươi đã mang đầy đủ thiên tài địa bảo yêu cầu theo"
-"Tờ giấy thì khi tên các thiên tài địa bảo các ngươi cần tìm kiếm nên cũng không cần phải nói thêm, nhưng nhớ là mỗi người, dược tài cần tìm là khác nhau, đừng vọng tưởng muốn từ đó ăn gian!"
-"Cuối cùng chính là đá không gian, tác dụng của nó cũng đơn giản thôi. Nếu như gặp nguy hiểm, bóp vỡ nó, các ngươi sẽ bị cưỡng ép rời đi Đan giới, nhưng đồng nghĩa với khảo hạch thất bại!"
Nghe được lão già giải thích, đám người luyện dược sư trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc gì, nhưng chắc chắn một điều, mỗi người trong số bọn hắn đều có những tâm tư riêng không để cho ai biết.
-"Được rồi, nhận lấy đồ của mình đi!" Nói xong điều đó, lão già liền vung tay, sau đó trước mặt mỗi người đều xuất hiện ba món bảo cụ thiết yếu.
"Vù vù vù"
Nhận được đồ, không ai là chậm chân cả, ngay lập tức bọn hắn phi thân rời đi.
Nhanh chóng tìm kiếm dược tài hoàn thành nhiệm vụ để chiếm lấy tiên cơ là điều trọng yếu nhất!
-"Ài, hi vọng có thể nhiều người còn sống vượt qua đi, dù sao bên trong cũng rất nguy hiểm, ngoài yêu thú ra thì thứ phải đề phòng nhất lại vẫn chính là con người..." Lão già thở dài, định rời đi thì bất chợt, hắn chứng kiến vẫn còn một thân ảnh đang nán lại đó, ánh mắt lơ đễnh.
"Ah?"
-"Đại-Đại nhân, sao ngài lại vào trong này?" Lão già hốt hoảng, mau chóng phi thân xuống.
Người còn xót lại chính là Lăng Thiên, hắn lúc này đang trầm tư suy nghĩ xem nên đi hướng nào để có thể tìm kiếm Tào Dĩnh.
-"Ta không thể tham gia sao?" Lăng Thiên nhíu mày nói.
-"Không không không, đại nhân tham gia chính là vinh hạnh của Đan hội, sao tiểu nhân dám ngăn cản chứ!" Tên trưởng lão toát mồ hôi lạnh đáp, đồng thời trong lòng nguyện cầu cho đám thí sinh khác tham dự được bình an vượt qua.
Lăng Thiên đại nhân, Đấu Thánh đỉnh phong cường giả, lại là một tên Cửu phẩm luyện dược sư, cũng hư hư thực thực là Đế phẩm luyện dược sư. Có hắn tham dự, e rằng số người có thể tiến nhập vòng ba quả thực sẽ lại giảm mạnh!
-"Được rồi, không còn việc của ngươi nữa, mau biến đi!" Lăng Thiên phất tay.
-"Vâng vâng, tiểu nhân rời đi ngay!" Lão già nào có dám chần chừ, vội vã xé không biến mất!
Lăng Thiên lúc này chỉ còn duy nhất một mình, hắn nhìn trên tay ba món bảo vật, đồng thời có chút tức cười thì thào:"Ta nên nghiêm túc tìm kiếm hay vẫn là chơi hack nhân sinh đây?"
Vừa nói, trên tay hắn cũng liền xuất hiện một quả cầu do Arceus hóa thân.
Ánh sáng lóe lên trong chớp mắt, trước mặt hắn xuất hiện đủ số thiên tài địa bảo đã ghi trên danh sách...
Ài, cuối cùng vẫn là quen tay ah!
...
Ba ngày sau!
Thời gian trong Đan giới dù chỉ mới trôi qua một phần ba, nhưng đã có vô số kẻ bị buộc phải bóp nát đá không gian để rời ra ngoài.
Đa số những kẻ này, bọn hắn giống như chỉ tập trung tìm kiếm thiên tài địa bảo có ghi trong danh sách mà không có đề phòng người xung quanh.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, những kẻ mang tâm địa xấu xa dù cho đối phương trên tay không phải là thiên tài địa bảo có trên danh sách của mình, nhưng bọn vẫn cứ gia tay nhằm cưỡng đoạt đối phương.
Nhân loại mà, ai mà không ham có nhiều tiền tài, vật chất đây?
Người bị đánh lén lúc đó hầu hết đều trọng thương, bọn hắn chỉ còn hai sự lựa chọn đó là bóp nát đá không gian để rời đi, đồng nghĩa với việc khảo hạch thất bại, hoặc là tiếp tục chiến đấu cho tới chết!
Chết hoặc thất bại...
Lăng Thiên lúc này đứng trên một vách đá, thần thức hắn tỏa ra khắp xung quanh.
Tìm kiếm Tào Dĩnh, tư liệu quả thực rất ít... ít đến nối hắn chỉ biết nàng chính là nữ nhân.
Mà nữ nhân bên trong Đan giới cũng không thiếu, hắn nào biết ai là Tào Dĩnh, chẳng nhẽ cứ xông tới rồi hỏi:"Này nữ nhân, tên ngươi là gì?" À?
"Ài, chắc tốt hơn là ta nên bay lên cao!" Lăng Thiên trầm tư, sau đó thân hình lóe lên một cái, biến thân thành dạng Hỏa Long!
Dùng tấm thân thể to lớn của mình, Lăng Thiên hư không bay lượn trên chín tầng trời tìm kiếm. Dĩ nhiên, hắn cũng không chú trọng tìm kiếm nữ nhân mà là tìm kiếm dấu vết chiến đấu dạng linh hồn.
Bởi lẽ, theo nguyên tác, Tào Dĩnh sẽ phải đối mặt với người của Hồn Điện, mà người của Hồn Điện, khí tức của bọn hắn thì Lăng Thiên biết rõ. Thế nên, việc tìm kiếm Tào Dĩnh sẽ đơn giản hơn khi hắn đổi mục tiêu, theo sau người của Hồn Điện để tìm kiếm nàng vẫn là tốt nhất!
"Gừ gừ"
Lăng Thiên lơ lửng trên không bay lượn. Phía bên dưới, vô số yêu thú cảm nhận thấy uy áp Long tộc trên đầu mình khiến bọn hắn tại chỗ nằm bẹp xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Có ai không, cứu tôi với?"
Bất chợt, âm thanh trong trẻo của một nữ nhân lọt vào tai Lăng Thiên. Hắn cúi đầu nhìn xuống, chứng kiến một nữ nhân đang lơ lửng trên lưng trừng đồi núi, tay nàng đang bắt lấy một món đồ gì đó giống như dược tài. Nhưng chính bởi cố gắng leo lên mà khiến cho bản thân rơi vào trạng thái nguy hiểm.
"Ầy, đôi khi thánh mẫu một chút cũng tốt!" Lăng Thiên tự viện cớ cho bản thân, sau đó bay xuống dưới, biến trở thành hình dạng người.
Đi lên phía trên vách núi, hắn đưa một tay xuống dưới, mở miệng nói ra:"Tóm lấy tay ta!"
Nhìn thấy trên đỉnh đầu mình có một bàn tay của nam nhân, thiếu nữ kia gương mặt mừng rỡ, vội vàng bắt lấy tay Lăng Thiên, sau đó dùng lực, phi thân trở lại mặt đất!
"Hộc hộc hộc"
-"Thật đáng sợ, suýt chút nữa mạng nhỏ cũng góp vào rồi!" Nữ nhân thở hổn hển, sau đó liền nở nụ cười tươi.
Lăng Thiên sững sờ nhìn nữ nhân này, nàng tuy không phải kiểu người hớp hồn người khác bằng thân thể nóng bỏng của mình như Mỹ Đỗ Toa, cũng chẳng mang khí chất cao lãnh như Hàn Nguyệt, Vân Vận... Nữ nhân này vóc người nhỏ con, cơ thể nhìn cũng không phải là phát dục quá mạnh, nhưng bù lại gương mặt nàng vô cùng thánh thiện, mái tóc lam ngắn, khoác một bộ trường bào giản dị hệt như những nữ tu trong các đền thờ ở kiếp trước.
Ân... Mỗi khi nàng cười đều đưa cánh tay lên che miệng như những tiểu thư đài các... Thật dẽ thương!
-"Tạ-Tạ ơn vị công tử này, nếu không có công tử thì e rằng ta đã gặp nguy hiểm rồi!" Nữ nhân kia lúc này mới nhớ ra Lăng Thiên, vội vàng quay người sang nhìn hắn rồi khom người bái tạ nói.
-"Tiện tay thôi, mà tiểu muội tên gì?" Lăng Thiên cười trừ, sau đó tò mò hỏi.
-"Tên?" Nữ nhân có chút sừng sờ, sau đó nhẹ nhàng cười nói:"Xin lỗi, quên không tự giới thiệu, ta là Đan Thần!"
Đan-Đan Thần?
Trên Đan Thánh là Đan Đế, mà trên Đan Đế là Đan Thần sao?
Chả nhẽ... Nàng cùng đẳng cấp với ta?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.