Đan hội tổ chức gây chấn động đại lục, sức lan tỏa của nó khiến cho vô số luyện dược sư tài năng trên khắp nơi đổ về Đan vực.
Nhưng dẹp chuyện đó qua một bên, lúc này Lăng Thiên đang ngồi trong phòng, chờ đợi tin tức tốc lành từ Huyền Không Tử, hay nói chính xác hơn là Diệp gia.
Đúng như dự đoán, ba ngày sau lời thề thốt của bọn hắn, Diệp gia quả nhiên xuất hiện trở lại, bên người còn có một thiếu nữ tuổi chừng đôi mươi.
Vóc người hoàn mỹ cân đối, cặp chân dài trắng sáng, đôi má hồng hào, đôi mắt to tròn kèm theo là mái tóc màu xanh như tên gọi của nàng.
Diệp Hân Lam!
Nhìn thấy Lăng Thiên, đám người Diệp gia ngay lập tức mừng rỡ, mau chóng chạy tới khom người bái kiến, nhe răng mở miệng cười:"Đại nhân, không phụ sự kỳ vọng của ngài, người đã mang đến!"
Lăng Thiên gật đầu, sau đó chuyển mắt qua Diệp Hân Lam nhìn nàng một chút.
Diệp Hân Lam nhìn thấy Lăng Thiên trông mình, đôi má nàng liền có chút đỏ ửng, tiến tới cúi đầu nói:"Hân Lam bái kiến đại nhân!"
-"Tốt, Huyền Không Tử, nhớ những điều ta đã nói!" Lăng Thiên quay sang nói với Huyền Không Tử, sau đó không hề kiêng nể gì mà luồn tay kéo eo Diệp Hân Lam vào người rồi mang theo nàng rời đi.
Chứng kiến sự việc đã thành, người Diệp gia cũng không còn việc gì ở đây nữa, vội vã vui tươi chào hỏi Huyền Không Tử một tiếng rồi cũng liền biến.
Trước khi đi, hắn còn ngoái lại nhìn theo phương hướng của Diệp Hân Lam, miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tu-yeu-than-ky-bat-dau/1602321/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.