Chương trước
Chương sau
Thấy Tiêu Ngọc đã tỉnh, phía bên dưới Lăng Thiên, Tiêu Mị ngượng ngùng nhìn Lăng Thiên nói:"Công tử, biểu tỷ tỉnh rồi, chúng ta có nên-"
-"Không cần, cứ tiếp tục!" Lăng Thiên nhếch miệng, sau đó tiếp tục nhấp hông.
"Ah"
Tiêu Mị rên rỉ dâm đãng, gương mặt vô cùng sung sướng.
Không biết tại sao, nàng tuy tu vi thấp hơn Tiêu Ngọc nhưng lại là người tỉnh lại trước. Khi đó, biết bản thân bị cưỡng hiếp, biểu cảm của nàng cũng không khác gì Tiêu Ngọc bây giờ cả.
Nhưng dần dần, bị con c-c của Lăng Thiên chinh phục, những cảm xúc tiêu cực còn tồn đọng cứ thế biến mất, thay vào đó là sự khoan khoái của miền cực lạc.
Ngực Tiêu Mị lúc đó vô cùng phập phồng, không ngờ vị "dâm tặc" cưỡng hiếp mình bây giờ nhìn kỹ thì lại là một chàng soái ca.
"Thôi đằng nào thân thể ta cũng là của vị công tử này rồi, chi bằng..." Tiêu Mị đỏ mặt nghĩ, sau đó nhấp mông phối hợp.
Giờ thì, khi thấy biểu tỷ cũng đã tỉnh, nàng có chút ngại ngùng, sợ Tiêu Ngọc nhìn thấy vẻ mặt dâm đãng của mình rồi châm chọc nên hỏi ý kiến Lăng Thiên, không ngờ hắn chẳng để tâm gì mà vẫn tiếp tục đút thứ đó, nhấp ra nhấp vào phía bên dưới...
Tiêu Ngọc lúc này cố trấn tĩnh, nàng run rẩy nhìn qua Lăng Thiên và Tiêu Mị đang hoan ái bên nhau, miệng quát lớn:"Các ngươi- Các ngươi đang làm trò gì?"
-"Thế nào? Muốn ta? Nàng cứ bình tĩnh, kết thúc tiểu Mị nhi rồi sẽ lại đến lượt nàng" Lăng Thiên bình tĩnh nói.
"Tiểu-Tiểu Mị nhi? Ta?" Bị Lăng Thiên gọi là tiểu Mị nhi, Tiêu Mị vô cùng sung sướng, bỗng chốc vào lúc này nàng lại ra thêm lần nữa...
-"Dâm tặc, sao ngươi dám làm vậy với chúng ta? Ngươi có biết ta là ai và đây là đâu không?" Tiêu Ngọc tức giận nói.
Thấy Lăng Thiên vẫn không đoái hoài gì tới mình, lại còn giống như tăng tốc độ nhấp hông làm biểu muội mình rên rỉ nhiều hơn. Tiêu Ngọc nghiến răng, vội mau chóng la lớn:"Sư phụ, sư phụ người ở đâu? Mau mau cứu ta!"
Sau khi nàng la xong, thấy Lăng Thiên đã ngừng nhấp hông rồi quay qua nhìn mình, gương mặt Tiêu Ngọc lúc này vô cùng đắc ý nói:"Thế nào? Giờ mới biết sợ? Nói cho ngươi biết, sư phụ ta chính là đạo sư của Già Lam học viện. Nếu người biết ngươi dám làm vậy với ta, chắc chắn ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!"
Nói xong điều đó, nàng đã thầm tưởng tượng ra hình ảnh Lăng Thiên quỳ xuống van xin mình. Nhưng tất nhiên, nàng sẽ không từ bi, trái lại sẽ bảo sư phụ thiến hắn, sau đó lột da rút gân hắn đến chết.
"Quái lạ, sao mặt hắn vẫn tỉnh bơ ta? Lại còn nhìn mình giống như đang nhìn một đứa ngốc nữa? Chả nhẽ hắn bị điên?" Tiêu Ngọc cau mày nghĩ.
Bỗng chốc, tiếng bước chân vang lên, sau đó một âm thanh hiền dịu xuất hiện:"Ngọc nhi, ngươi gọi ta?"
-"Sư phụ! Người mau đến đây! Có kẻ muốn-" Tiêu Ngọc hứng khởi hô lớn, nhưng chẳng mấy chốc giọng nàng liền im bặt lại.
Nàng nhìn thấy cái gì? Sư phụ bước tới vẫn với khuôn mặt hiền dịu đó, nhưng thân thể người... thân thể người khoác lên một bộ quần áo vô cùng hở hang.
Bộ quần áo mỏng như cánh ve, Tiêu Ngọc nàng hoàn toàn có thể nhìn xuyên thấu lớp quần áo đó mà soi lấy thân thể quyến rũ vạn người mê của sư phụ mình... Sư phụ, thật là sư phụ sao? Hay là những ả kỹ nữ ở ngoài thanh lâu???
-"Sư-Sư phụ, người..." Tiêu Ngọc mặt mũi trắng bệch, nàng lúc này liên tưởng tới một viễn cảnh vô cùng kinh khủng.
Nhược Lâm mỉm cười nhìn Tiêu Ngọc, sau đó cũng đàng hoàng bước lên giường, bò tới bên cạnh Lăng Thiên, sau đó chổng mông lên bắt đầu lắc lư.
"Ahhhh"
Lúc này, Tiêu Mị bỗng chốc được Lăng Thiên bắn vào trong khiến nàng rên lên một tiếng, sau đó thở hồng hộc vị mệt.
Lăng Thiên rút ra con c-c vẫn còn nhuốm màu trắng bởi tinh dịch nằm trong l-n Tiêu Mị, sau đó tiện tay nhét luôn vào cái l-n của Nhược Lâm bên cạnh.
"Á á" Nhược Lâm bị Lăng Thiên đút c-c vào l-n liền rên lên một tiếng, sau đó lè lưỡi liếm môi một cái, ngoảnh mặt lại nhìn Lăng Thiên dâm đãng nói:"Chủ nhân, người thật xấu, nô gia còn chưa chuẩn bị đây này!"
-"Hừ, ta biết phía bên dưới ngươi lúc nào chả chảy nước, còn bày đặt giả dạng, đúng là kỹ nữ muốn lập đền thờ!" Lăng Thiên nhếch miệng, sau đó liên tục nhấp hông đ-t Nhược Lâm, thỉnh thoảng còn vỗ mông nàng khiến l-n nàng co bóp liên tục.
"Ahh, sướng quá"
"Ưm... Ah.. Chủ nhân, chơi chết nô tì đi!"
Mỗi lần bị Lăng Thiên đánh hay mắng, không hiểu sao trong lòng Nhược Lâm lại kích thích đến lạ thường...
Nhìn thấy sư phụ đang hoang dâm cùng Lăng Thiên, Tiêu Ngọc ánh mắt thẫn thờ, miệng cứ thì thào nói:"Ta đang mơ! Ta là đang mơ!"
Mặc kệ Tiêu Ngọc, Lăng Thiên sau khi chơi xong Nhược Lâm vài ba lần khiến nàng ngất đi vì sướng liền đưa tay tới, kéo Tiêu Ngọc vào trong ngực.
-"Á, buông ta ra, khốn kiếp!" Tiêu Ngọc bị Lăng Thiên kéo vào người khiến nàng giật mình, mau chỗng vùng vằng chống trả.
"Chụt!"
Nhân lúc không chú ý, bờ môi mọng của Tiêu Ngọc bỗng chốc bị Lăng Thiên cưỡng hôn.
"Ta- Nụ hôn đầu của ta cứ thế không còn?" Tiêu Ngọc trong phút chốc giật mình, ngừng dãy dụa mà suy nghĩ.
Thấy Tiêu Ngọc dừng dãy dụa chốc lát, Lăng Thiên rèn sắt khi còn nóng, liền mau chóng nằm ngửa ra, vương hai tay xuống, kéo bờ mông của Tiêu Ngọc đặt vào con c-c đang thượng thiên kia của mình.
"Ưmmmmmmmmm"
Lần đầu được làm kị sĩ, Tiêu Ngọc lúc này liền hốt hoảng, nàng cố rưới người ra, không cho tên khốn dưới thân mình tiếp tục nhưng bởi l-n nàng đang bị con c-c của Lăng Thiên khóa dưới, miệng thì bị khóa trên khiến Tiêu Ngọc đành bất lực.
"Ưm.. Ưm"
"Phạch Phạch"
Bên dưới Lăng Thiên cứ tiếp tục nhấp hông, còn bên trên thì dùng đầu lưỡi cho Tiêu Ngọc ăn cháo khiến nàng chỉ còn cách im lặng mà hưởng thụ, thỉnh thoảng tay vẫn cố đập đập vào người hắn giống như phản kháng cho có lệ.
Cũng bởi trước đó nàng cũng đã mất trinh, thế nên lần này khi bị Lăng Thiên đút vào, ngoài cảm giác sướng ra cũng chả còn cảm giác gì nữa.
"Cảm-Cảm giác này trong ta... Ah... Là cái gì?" Tiêu Ngọc thẫn thờ nghĩ, sau đó không tự chủ được mà rên rỉ.
Dần dần, thấy tay Tiêu Ngọc đã yên lặng, lại còn tự động đan từng ngón tay vào bàn tay của hắn khiến Lăng Thiên vô cùng bất ngờ, hắn lúc này liền tăng tốc nhấp hông.
"Ưm... Ưm.."
"Phạch Phạch"
Theo bản năng, Tiêu Ngọc cũng nhấp mông phối hợp. Nàng không ngờ khi bản thân chủ động nghênh tiếp phối hợp Lăng Thiên, cảm giác sung sướng đó lại được nhân lên gấp bội.
Sau vài lần cảm giác l-n Tiêu Ngọc đã co bóp vì ra nước, Lăng Thiên bắt đầu gồng cơ thể, lại bắn thêm một đợt tinh dịch nữa vào tận sâu bên trong.
"Ưm... Ưm..."
Tiêu Ngọc muốn rên lên, nhưng bị Lăng Thiên khóa môi nên chỉ biết rên rỉ trong lòng...
Bắn xong, Lăng Thiên từ từ nhấc mông Tiêu Ngọc ra khỏi người hắn, ngay lập tức lại một lượng tinh dịch từ trong l-n nàng theo quán tính nhỏ xuống. Phía bên cạnh, Nhược Lâm lúc này tỉnh lại thấy thế, bèn mau chóng bò tới, dùng miệng mút sạch đống tinh dịch, không cho nó thừa thãi.
Tiêu Ngọc người mỏi mệt, nàng thở dốc liên tục nằm bên cạnh. Nhìn thấy sư phụ làm thế, nàng cũng chẳng còn hơi đâu mà thắc mắc nữa, chỉ biết nhắm mắt ngủ tiếp cho quên sự mỏi mệt.
Sáng hôm sau!
Ánh nắng chiếu vào cửa, Tiêu Ngọc giật mình tỉnh dậy, thấy trên người vẫn chưa có mảnh vải che thân, lại nhìn sang bên cạnh thấy biểu muội và sư phụ cùng tên khốn kia nằm đó mới biết bản thân thật sự không phải mơ. Nàng cắn răng, nhìn thấy Lăng Thiên đang ngủ, định rút con dao găm trong nhẫn ra đâm chết hắn, nhưng chẳng hiểu sao, cuối cùng nàng vẫn không thể làm được.
-"Thế nào, không xuống tay được sao?" Đúng lúc này giọng Lăng Thiên vang lên.
Hắn mở mắt, từ từ ngồi dậy dưa lưng vào tường, sau đó vươn tay kéo Tiêu Ngọc vào sát người mình.
Bị Lăng Thiên âu yếm, Tiêu Ngọc cũng chẳng buồn phản kháng nữa, mặc cho Lăng Thiên hành động.
Lúc này, Nhược Lâm và Tiêu Mị cũng tỉnh dậy, nhìn thấy Tiêu Ngọc đang dựa sát vào người Lăng Thiên, bèn nhìn nàng nở nụ cười bí hiểm.
-"Không, không phải như mọi người nghĩ đâu!" Tiêu Ngọc hốt hoảng định thoát khỏi tay Lăng Thiên, nhưng bỗng chốc vú nàng bị bàn tay Lăng Thiên đang khoác lên người véo một cái khiến nàng đành ngậm ngùi im lặng!
Nhược Lâm thấy đồ đệ mình đã bị Lăng Thiên thu phục, cũng liền xà vào lòng hắn, dùng cái khe mông sâu thẳm của nàng kẹp lấy con c-c của Lăng Thiên, mị nhãn như tơ nhìn hắn câu dẫn nói:"Chủ nhân, nô gia làm việc có tốt không?"
-"Chủ-Chủ nhân?" Tiêu Ngọc và Tiêu Mị kinh hãi, giờ mới nhớ ra sư phụ mình trước đó cũng gọi hắn như vậy.
"Bốp!"
Lăng Thiên vươn tay, tát bốp một phát vào mông Nhược Lâm khiến nàng rên rỉ dâm đãng, sau đó cười nói:"Yên tâm, mặc dù kế sách của ngươi hơi xuẩn một tí nhưng kết quả vẫn là được!"
Nói xong, Lằng Thiên một hơi triệu hoán ra ba món pháp bảo, bao gồm một chiếc kéo màu đỏ, một đôi cánh và... một cái l-n nhân tạo?
-"Ừm, đây là món quà của các ngươi" Nói xong, Lăng Thiên lần lượt đưa cho Tiêu Ngọc, Tiêu Mị và Nhược Lâm.
Cầm trong tay một cái hộp, ở đầu hộp lại có hình dạng giống cái đó của nữ nhân khiến Nhược Lâm khó hiểu, nàng nhìn Lăng Thiên tò mò hỏi:"Chủ nhân, cái này dùng thế nào?"
-"Các ngươi cứ nhỏ máu nhận chủ đi rồi sẽ biết!" Lăng Thiên cười bí hiểm.
Sau một lát, cả ba người mặt mũi tràn đầy kinh hãi, nhìn Lăng Thiên giống như đang nhìn một con quái vật đồng dạng.
Ba món quà kia của Lăng Thiên phân biệt chính là Scizor mang song hệ đấu khí trùng và kim cho Tiêu Ngọc, Pidgeot với phong hệ đấu khí và Cloyster với song hệ thủy và băng.
Scizor của Tiêu Ngọc chính là do Scyther của Nạp Lan Yên Nhiên sau khi tiến hành một vài công thức đặc biệt mà biến thành, cả hai đều sở hữu trùng hệ, chỉ khác nhau một người là phong hệ còn một người là kim hệ. Dĩ nhiên, không phân biệt mạnh yếu!
Pidgeot hình dạng thì giống một con hỏa điểu bình thường, nhưng tốc độ của nó vô cùng nhanh. Còn về phần Cloyster, vốn dĩ là một con sò biển, nhưng chẳng hiểu sao khi biến thành pháp bảo nó lại thành hình dạng hơi "tế nhị" như thế...
Hi vọng Nhược Lâm không lôi nó ra làm vũ khí đánh nhau đi...
-"Chủ nhân, nô gia muốn vì ngài sinh hầu tử!" Nhược Lâm hét lớn, nàng mặc kệ Lăng Thiên có cho pháp hay không, tự động nhướn mông về phía trước, nhét con c-c của hắn vào trong l-n mình rồi nhấp hông liên tục, giống như muốn vắt kiệt tinh dịch của Lăng Thiên trong người ra vậy.
Tiêu Mị mặt mũi cùng mị nhãn như tơ, tóm lấy tay Lăng Thiên nhét vào khe ngực nhỏ của mình, thỉnh thoảng còn nhìn hắn chớp chớp mắt như muốn câu dẫn.
Chỉ có Tiêu Ngọc, nàng vẫn thẫn thờ mà nhìn lấy hắn, sau đó cúi đầu xuống không nói câu gì.
-"Sao? Không thích món quà của ta?" Lăng Thiên sững sờ.
Tiêu Ngọc trầm mặc một chút, sau đó ngẩng đầu nói:"Có-Có phải từ giờ ta cũng phải gọi ngươi là chủ nhân hay không?"
Chủ nhân? Lăng Thiên hắn chưa từng bắt ép Nhược Lâm phải gọi mình như thế cả. Nhưng nếu như Tiêu Ngọc muốn thì hắn cũng chả quan tâm.
Thấy Lăng Thiên không nói gì, Tiêu Ngọc lúc này lấy hết dũng khí, nhìn Lăng Thiên nhỏ giọng nói:"Chủ-Chủ nhân, nô tì muốn cầu xin ngài một điều?"
-"Cứ nói đi đừng ngại!" Lăng Thiên nhẹ mỉm cười nói.
Thở dài một hơi thật sâu, Tiêu Ngọc lúc này mới trịnh trọng nói:"Chủ nhân, cuốn công pháp nô tì thu nhận được có thể truyền cho một người khác nữa được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.