"Phạch Phạch"
"Ưm... Ah"
Những tiếng rên rỉ bên tai làm Tiêu Ngọc mở mắt, cơ thể nàng lúc này không hiểu sao lại mệt mỏi giã rời, giống như không còn chút sức lực nào vậy.
Cố hé làn mi, Tiêu Ngọc vươn đầu sang bên phải xem những âm thanh mà nàng đang nghe được là cái gì.
Một hình ảnh đập vào mắt nàng mà có lẽ cả đời chẳng bao giờ quên được. Tiêu Mị, biểu muội của nàng đang để một nam nhân xa lạ chinh phạt, còn rên rỉ vô cùng thích thú.
"Ta-Ta là đang làm mơ sao?" Tiêu Ngọc đầu óc vẫn còn chút choáng, bồi hồi nhớ lại.
Rõ ràng... Rõ ràng chỉ mới đây thôi, nàng và biểu muội tới vấn an sư phụ cơ mà, tại sao bây giờ lại xảy ra chuyện này?
Từng câu hỏi ngập tràn trong đầu óc như những dòng công thứ hóa học liên tục mà nhảy trong đầu nàng...
Vài canh giờ trước.
Được Lăng Thiên dặn dò, Nhược Lâm mang vẻ mặt tươi cười ra tiếp đó khách quý.
Trước cửa ra vào, hai thiếu nữ với độ tuổi thanh xuân vô cùng lễ phép, khom người cúi chào lấy nàng.
-"Sư phụ, người không sao chứ?" Một thiếu nữ với dáng người thon thả, cặp chân dài tới nách liền lao tới ôm lấy Nhược Lâm, giọng nói nũng nĩu.
Thiếu nữ tóc nâu kết thành đuôi ngựa dài xuống hông, mặc bộ đồ đồng phục của Già Lam học viện, khuôn ngực nở nang, gương mặt trái xoan xinh đẹp.
-"Ngọc nhi, ta không sao!" Nhược Lâm ánh mắt hiền hòa, vuốt ve đầu thiếu nữ trong ngực.
Người thiếu nữ kia không ai khác chính là Tiêu Ngọc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tu-yeu-than-ky-bat-dau/1602272/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.