Tiêu Đỉnh đang đắn đo, nghĩ xem làm thế nào để mọi chuyện có thể ổn thỏa thì bất chợt nghe được lời nói của Lăng Thiên.
Hắn sửng sốt một chút, sau đó mừng rỡ nói ra:"Công tử, chỉ cần là thứ mà ta có thể mang ra, ta đảm bảo sẽ thỏa mãn ngài!" Nói xong điều đó, hắn cũng thở dài một hơn, Lăng Thiên có thể nhận lễ vật tạ lỗi để mọi chuyện lắng xuống là hợp lý nhất.
Nhìn thấy tên Tiểu Đỉnh này đồng ý một cách vô cùng hợp tác, Lăng Thiên nhếch miệng khinh bỉ, sau đó chỉ vào tiểu la lị đang bị Tiêu Lệ mắng phía xa kia rồi nói:"Cô bé đó, ta muốn!"
Lời nói của Lăng Thiên như khiến thời gian như ngừng lại, không chỉ Tiêu Đỉnh, Tiêu Lệ mà ngay cả đang ngồi khóc nức nở - Thanh Lân cũng đờ đẫn mà nhìn lấy hắn.
-"Thế nào? Không được sao?" Lăng Thiên nhíu mày.
-"Không, làm sao có thể không được chứ, việc này hoàn toàn ổn!" Tiêu Đỉnh hớn hở gật đầu, hắn vô cùng may mắn khi Lăng Thiên chỉ chọn lấy một con nô tì vô dụng mà không phải là bảo vật quý giá gì của hắn.
Phải biết, vị công tử có thể phất tay đánh giết xà nhân tộc này chắc hẳn tu vi cũng rất mạnh, hắn không muốn vì thế mà đắc tội người ta, nay tự dưng chỉ cần đánh đổi một con nô tì mà có thể khiến Lăng Thiên nguôi giận thì sao mà không làm cơ chứ.
Tiêu Lệ thấy Lăng Thiên đã chấp nhận quà tạ lỗi, hắn cũng thở dài một hơi, sau đó nhìn chằm chằm vào Thanh Lân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tu-yeu-than-ky-bat-dau/1602230/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.