" Cô tỉnh rồi sao Hà lão sư. " Hàn Mặc đi tới hỏi.
" Ưm, cảm ơn em đã cứu cô Hàn Mặc. " Hà Vũ Vi nói ra.
" Không có gì chỉ cần cô không sao là tốt rồi." Hàn Mặc mỉm cười nói.
Hà Vũ Vi đỏ mặt cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mặt Hàn Mặc.
" Mình bị sao thế nhỉ chẳng lẽ mình lại thích chính học sinh của mình. Không tuyệt đối không thể được. Nhưng... " Hà Vũ Vi trong lòng suy nghĩ loạn lên.
" Mọi người thu dọn đồ đi chúng ta sẽ xuống núi. Nếu ở đây lâu hơn nữa là đến tối cũng không kịp xuống mất." Hàn Mặc nói ra.
Nghe thấy thế tất cả nhanh tay thu dọn lều lại. Tất cả đi hết chỉ còn lại Hàn Mặc và Hà Vũ Vi ở chỗ này.
" Hà lão sư cô cứ ngồi nghỉ đi để em đi dọn lều cho." Hàn Mặc nói rồi đi về phía lều.
" Cô..." Hà Vũ Vi định nói gì nhưng Hàn Mặc đã đi nên nuốt xuống không nói nữa.
Ba mươi phút sau tất cả đã thu dọn xong lều lại. Hà Vũ Vi thấy tất cả đã thu dọn xong muốn đứng dậy để đi nhưng vừa đứng dậy chân lại đau nên lại phải ngồi xuống.
" Hà lão sư để em cõng cô xuống núi." Hàn Mặc đến chỗ Hà Vũ Vi nói.
" Thế còn đồ đạc." Hà Vũ Vi nói.
" Đồ đạc em để cho mấy bạn nam cầm giúp rồi dù gì cũng không nhiều lắm. Hà lão sư cô đứng dậy được chứ." Hàn Mặc nói ra.
" Được." Hà Vũ Vi xấu hổ nói ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tu-chan-sieu-viet/548124/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.