Từng chữ từng chữ của hắn giống như được rít qua kẽ răng, tiếng nói khô khan khàn đặc khó nghe.
Đôi con ngươi tĩnh mịch sâu thẳm dừng trên người Chử Vệ Thiên rồi chuyển đến đùi hắn ta.
Chử Vệ Thiên:...
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.
Nếu đối phương tiếp tục cho hắn ta thêm một cú đá thì hắn ta sẽ lại phải què quặt khập khiễng đi suốt một tuần.
Chử Vệ Thiên hậm hực ngậm miệng, ánh mắt đảo tứ tung, kéo quần áo tới mặc.
"Có lẽ do ban nãy tao nghe nhầm", ngón tay hắn ta cố ý chỉ xuống bên tai: "Gần đây tai của tao không tốt cho lắm".
Thịnh Uyên: "Cậu bị tai của chính mình bạo lực học đường à?"
Chử Vệ Thiên:...
Sau sự kiện bị cầu thang trường bạo lực học đường thì đã có thêm một sự kiện bắt nạt độc ác khác.
Kẻ bắt nạt – Chử Vệ Thiên lườm sang chỗ Dụ Tả Kim - đều cùng là một người đấy.
Chử Vệ Thiên thay xong quần áo liền bỏ chạy, từ lúc bị sắp xếp vai diễn trong Ban Văn Nghệ này hắn ta toàn gặp phải chuyện không hay.
Váy chật bỏ mợ, siết ngực đau nhức lại còn có người trêu chọc nữa, tôn nghiêm của cựu thủ lĩnh trường trung học phổ thông số một đã lưu lạc đến tận nước này rồi.
Dụ Tả Kim buông lỏng bàn tay đang siết chặt dưới lớp quần áo, mặc đồ lên người, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng bình thường.
Thịnh Uyên đứng sau lưng hắn: "Không có việc gì thì cậu cũng ít bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tre-em-hu/3088859/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.