"Gì cơ?"
Thịnh Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đáng thương của Đường Đường, cho rằng mình đã nghe lầm.
"Đường Đường".
Cô Vương đã quay trở về, trong tay còn cầm theo cuốn sổ ghi chép dùng cho cuộc họp của các giáo viên. Đường Đường vừa trông thấy mẹ đã quên ngay cuộc đối thoại cùng với Thịnh Uyên, vui vẻ nhảy xuống khỏi chiếc ghế trong văn phòng, nhảy nhót lao về phía mẹ.
"Mẹ ơi!"
Bé vô cùng vui vẻ, hai bím tóc đuôi ngựa lắc lư theo bước chân. Niềm vui của những bé con luôn đơn giản như vậy, đơn giản đến nỗi chỉ cần trông thấy mẹ mình gương mặt đã lập tức xuất hiện niềm vui.
Cô Vương nhìn Thịnh Uyên đang đứng trước bàn làm việc của mình, cúi đầu hỏi Đường Đường.
"Đường Đường đang chơi với anh trai đó hả?"
Bé con ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng".
Nói xong cô bé rút chiếc kẹo mút trong miệng ra, kẹo đã ăn được nửa ngày mà vẫn chưa thấy bé đi chút nào.
"Anh trai còn bóc kẹo hộ con nữa ạ".
Cô Vương bế con gái lên: "Thế Đường Đường đã cảm ơn anh chưa?"
"Rồi ạ!" Bé con vỗ vỗ ngực mình: "Mẹ đã từng dạy con phải biết cảm ơn người khác ạ".
Hai mẹ con mẹ một câu con một câu, cảnh tượng yên bình ấm áp.
Nhưng đâu đó quanh họ lại đang tồn tại một sự áp lực không nói nên thành lời tựa như có thứ gì đó đè lên hai mẹ con họ khiến họ không thở nổi.
Cô Vương cất lời: "Thịnh Uyên, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tre-em-hu/3088846/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.