Nhiếp Huyền đột nhiên mỉm cười, rồi nhanh chóng ôm chầm lấy Đinh Lăng và hôn lên môi nàng. Mọi người xung quanh đều bất ngờ trợn tròn mắt đứng hình tại chỗ. Giờ phút này mà hắn còn hôn được à?
Tuy nhiên, người bên ngoài kể cả Thu Nhã và Khánh Tường nhìn vào thì đó chỉ là một nụ hôn bình thường nhưng chỉ có Đinh Lăng mới biết, nụ hôn này, chính là đại diện cho điều gì.
Ngay khi Nhiếp Huyền vừa chạm vào môi nàng thì một luồng năng lượng mạnh mẽ như sóng thần ập vào cơ thể nàng. Kèm theo đó là trong đầu nàng lập tức xuất hiện những hình ảnh vừa xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc. Đó chính là quá khứ từ kiếp lâu xưa của nàng đang dần dần trở về, nó xâm chiếm tâm trí nàng, dần dần kết nối với những ký ức của nàng hiện có, tạo thành một chuỗi mắc xích chặt chẽ.
Lúc Nhiếp Huyền rời khỏi đôi môi của nàng thì cũng là lúc nước mắt nàng tuôn rơi và cơ thể Nhiếp Huyền cũng từ từ mờ dần.
Đinh Lăng nhanh chóng lấy lại tinh thần, đau đớn hô lên:
- Nhiếp Huyền!
Nước mắt nàng đã chảy thành dòng. Nàng rơi vì hắn.
Nhiếp Huyền khẽ mỉm cười:
- Đinh Lăng! Ta yêu… nàng!
Hắn phát ra chữ cuối cùng cũng là lúc hoàn toàn tan biến không còn xót lại thứ gì. Đinh Lăng đau đớn kêu lên lần nữa:
- Nhiếp Huyền….
Tiếng của nàng vang vọng cả một vùng trời. Nhiếp Huyền đã dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để giúp nàng khôi phục lại thân phận. Tuy chỉ có một nụ hôn ngắn ngủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tim-chong-hao-cam-an-ai/452202/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.