Nghe đến đây thì Thu Nhã và Khánh Tường có thể xâu chuỗi lại câu chuyện rồi. Tuy nhiên, Khánh Tường lại thắc mắc:
- Nếu ngươi biết rành như vậy thì tại sao lúc đó ngươi không cứu nàng?
Nhiếp Huyền lắc đầu:
- Quả thật ta cũng không biết, thậm chí trước đó cũng không hề biết nàng là Ma tổ. Cho đến khi nghe tin nàng bị Sở Lâm moi nội đan ta mới bắt nàng về bên cạnh ta. Lúc nàng say ngủ ta đã kiểm tra cơ thể của nàng, mới phát hiện nội đan của nàng vẫn còn nhưng trong đó lại có một tia ma lực của Ma tổ. Ta bắt đầu nghi ngờ, sau đó dùng kính quá khứ lấy một giọt máu của nàng nhỏ vào. Vậy là trên kính đã hiện lên hình ảnh của nàng từ lức là một cây đinh lăng nhỏ bé cho tới nay.
Thu Nhã chợt hỏi:
- Vậy sao lúc đó ngươi không cho ta biết?
Nhiếp Huyền nhìn Thu Nhã áy náy:
- Bởi vì… thuộc hạ… thuộc hạ… yêu ngài… xin tha thứ cho thuộc hạ.
Nhiếp Huyền dập đầu thật mạnh xuống đất, cả cơ thể đều run rẩy. Thu Nhã thấy vậy lập tức đưa tay đỡ hắn lên:
- Ngươi có tội gì mà xin tha. Khi yêu ai cũng ích kỷ thôi. Có điều… ta bây giờ cũng đã không còn là Ma tổ rồi. Chỉ là một con tiểu yêu tinh, cũng không thể đánh bại được họ trả thù.
Với lại, cô cũng không thể giết Sở Lâm được. Hắn chết, đồng nghĩa với việc nhiệm vụ thất bại. Cô thì không sao nhưng còn Khánh Tường, cô cũng không thể làm anh bị thất bại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tim-chong-hao-cam-an-ai/452201/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.