Sở Lâm và Nhiếp Huyền đánh nhau túi bụi. Tuy nhiên, Thu Nhã cũng không có lên tiếng can ngăn, ngược lại cùng với Khánh Tường ngồi cắn hạt dưa xem đánh lộn. Họ ngồi ở ngoài sân cho nên cũng không swoj Nhiếp Huyền và Sở Lâm đánh nhau phá hủy đồ đạc phòng óc trong cung. Sở Lâm và Nhiếp Huyền lúc này trong mắt cũng chỉ có đối phương, đều đinh ninh rằng đối phương là người đã bắt được lá thăm hoàng phu, cho nên không ngần ngại ra tay triệt hạ đối phương. Chỉ cần người bên kia không còn thì Đinh Lăng sẽ là của duy nhất một mình mình. Khi đánh nhau tuy họ cũng thấy Khánh Tường nhưng lại không để vào mắt. Đơn giản là vì Lưu Tương vốn là người của Sở Lâm. Thậm chí Sở Lâm trong lúc đánh còn dặn Khánh Tường: - Tương nhi! Đệ phải bảo vệ tẩu tẩu đấy! Nghe thế Nhiếp Huyền càng tức giận: - Cái gì mà tẩu tẩu. Nàng ấy là của ta. Cả hai vẫn cứ ra tay đánh nhau. Chỉ là đánh cả hai giờ mà hình như chẳng có ai thua ai cả. Thu Nhã chợt hỏi Khánh Tường: - Có nên để họ đánh tiếp không? Khánh Tường đáp: - Đương nhiên là để rồi. Cả hai người họ đều lợi hại như vậy, chúng ta không có khả năng nhảy vào can ngăn đâu. Thế là họ lại tiếp tục xem đánh nhau. Tuy nhiên, một lúc sau bỗng nhiên, trên bầu trời mây đen kéo tới vần vũ, sấm chớp liên hồi. Cho dù là ban đêm thì cũng thấy rất rõ ràng. Khánh Tường và Thu Nhã đều kinh ngạc: - Chuyện gì xảy ra vậy? Lúc này Sở Lâm và Nhiếp Huyền cũng lập tức dừng lại. Tất cả đều ngước nhìn lên bầu trời. Bỗng nhiên, trên vòm mây dày đặc kia hiên ra một cỗ kiệu bằng vàng lộng lẫy đính đầy các viên ngọc quý, xung quanh có các tiên nữ đứng hầu. Bên trong là một người phụ nữ vô cùng cao quý, nét mặt nghiêm nghị, bà ta nhìn xuống và mở miệng: - Sở Lâm! Trở về. Đó không ai khác chính là mẹ của Sở Lâm. Xem ra nhờ Thu Nhã và Khánh Tường mà thay vì theo cốt truyện Sở Lâm tự trở về, thì giờ đây, bà ta phải đích thân xuống đón. Nhiếp Huyền cười khinh thường nhìn vào Sở Lâm, mai mỉa nói: - Mẹ đến đón con trai cưng đấy! Ha ha… Sở Lâm nghiến răng tức giận. Mẹ hắn đúng là rất thương hắn nhưng nhiều khi lại xem hắn như trẻ con. Lần này lại làm cho tên Nhiếp Huyền có cơ hội cười nhạo hắn rồi. Nhưng mà tức giận thì tức giận, Sở Lâm cũng đâu thể trút giận lên mẹ mình, đúng không? Tuy nhiên, hắn đột nhiên nhìn sang Thu Nhã, sau đó nở nụ cười nhìn lên mẹ mình, nói: - Mẹ! Con muốn mang nàng về với con. Vừa nói hắn vừa chỉ vào Thu Nhã làm cho Thu Nhã, Khánh Tường và cả Nhiếp Huyền đều giật mình. Tuy nhiên, họ còn chưa kịp phản ứng thì bà mẹ của Sở Lâm trên cao đã nói vọng xuống: - Không được! Nó là yêu, yêu và thần không thể hoà hợp. Càng không có tư cách lên thượng giới. Nghe giọng phách chó quá! Thảo nào mà khi nguyên chủ lên thượng giới bị bà ta hành đến như vậy. Cũng may là bây giờ Thu Nhã đã thay thế nguyên chủ. Cũng không có si tình Sở Lâm. Hừ… muốn cô lên thượng giới cùng với hắn à? Cửa sổ cũng không có chứ đừng nói tới cửa lớn. Có điều cô cũng không vội lên tiếng, để xem tên Sở Lâm này quyết định ra sao. Tên Sở Lâm hô lên: - Nếu không mang nàng theo, con tuyệt đối không trở về. Trong mắt hắn đầy sự quyết tâm kiên định. Bây giờ hắn đã không khác gì thái giám, nhưng Đinh Lăng lại là người duy nhất có thể mang đến cảm giác khoái lạc cho hắn, hơn nữa hắn còn phát hiện ra, mấy ngày nay xa nàng, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, trong đầu chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy nàng ôm vào lòng đè dưới thân hôn hít khắp cơ thể. Nhưng mà mẹ hắn nào biết điều này. Nghe hắn nói như vậy thì nổi giận đùng đùng. Thế nhưng, bà ta lại chuyển hướng vào Thu Nhã quát: - Yêu nghiệt to gan, dám quyến rũ thượng thần. Hôm nay ta phải trừng trị con yêu nghiệt nhà ngươi! Dứt lời bà ta chỉ ngón tay vào Thu Nhã, một luồng lực lượng từ ngón tay bà ta phát ra bay thẳng vào cô. Khánh Tường bên cạnh lập tức ôm lấy Thu Nhã né tránh. Bùm…. Và chỗ Thu Nhã vừa đứng đã bị luồng lực lượng đó bắn xuống, nổ thành một cái hố to. - Chết tiệt! Bà già này muốn lấy mạng em. Thu Nhã không khỏi mắng ra miệng. Khánh Tường ánh mắt cũng sắc lạnh nhìn chầm chầm vào mẹ của Sở Lâm ở trên cao. Đúng là mẹ nào con nấy, đều xấu xa như nhau. Mẹ Sở Lâm trên cao thấy Khánh Tường bảo vệ Thu Nhã, tức giận nói: - Lưu Tương! Nếu ngươi còn bảo vệ con yêu nghiệt này thì đừng trở về thượng giới nữa. Khánh Tường hừ lạnh, nói lại: - Hừ… thượng giới là cái thá gì chứ? Có những hạng thần như bà ở đó thì khác nào chốn địa ngục. Con thì moi đan, mẹ thì muốn lấy mạng. Đinh Lăng à Đinh Lăng, cô đúng là một con yêu tinh ngu ngốc nhất tôi từng biết. Mặc dù biết Thu Nhã hiện tại đang ở trong thể xác Đinh Lăng nhưng Khánh Tường vẫn mắng nàng. Đơn giản vì anh biết, nàng cũng giống như Lưu Tương đều chỉ ngủ say thôi, sau khi anh và Thu Nhã đi thì những gì anh và Thu Nhã làm họ đều sẽ biết. Anh muốn cho cô ta sáng mắt ra một chút. Mà ngay cả Thu Nhã cũng không khác chi anh, cũng cho rằng nguyên chủ đúng là quá ngốc nghếch. Nếu đây không phải là một cuốn truyện, nguyên chủ không phải là nữ chính thì thực tế nguyên chủ đã chết mấy trăm lần rồi. Bị tên Sở Lâm hại chết thôi chứ không cần đến bà mẹ của hắn hay mấy sủng nam sủng nữ của hắn ra tay đâu. Mẹ Sở Lâm, Sở Lâm và Nhiếp Huyền đều kinh ngạc trước lời nói của Khánh Tường. Nhưng mỗi người lại có biểu hiện khác nhau. Bà mẹ Sở Lâm thì càng tức điên, Sở Lâm thì chỉ đơn giản là kinh ngạc, còn Nhiếp Huyền thì vừa kinh ngạc cũng vừa thú vị, ánh mắt nhìn Khánh Tường có chút thưởng thức. Có điều Sở Lâm lại lấy lại tinh thần trước, quát vào Khánh Tường: - Tương nhi! Sao đệ có thể nói ra những lời như vậy, mau xin lỗi mẹ của ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]