" Lên trung tướng rồi trách nhiệm trên vai càng nặng hơn."
" Con biết."
" Mọi việc làm của con đều là để cho những người khác nhìn vào đánh giá."
" Con biết."
" Ta biết con có đủ năng lực để có thể gánh vác trách nhiệm này."
" Ừ."
Cuộc đối thoại nhàm chán đến nói, nghe trộm như Cẩm Lý cũng không còn đủ kiên nhẫn để nghe.
Khụ khụ được rồi, anh không có nghe trộm!
Cẩm Lý trốn ở trong góc, nhàm chán ngáp một cái, tưởng chừng đang nghe một bài hát ru vậy, thêm một cái gối cùng chăn, anh có thể yên bình ngủ một giấc rồi.
" Thẩm Kỳ, lần đi Trái Đất này, có thu hoạch gì không?"
" Có. Cẩm Lý."
Cẩm Lý:"..."
Trẫm là cải thảo hay sao mà thu hoạch? Ngươi nghĩ trẫm không thể nghe thấy liền nói gì thì nói đúng không? Sai lầm, trẫm nghe thấy hết rồi đó!
" Cậu bé con mang về đó ư?" Ba Liên thái độ ôn hòa, không có lớn tiếng đè ép như Liên phu nhân, khiến Cẩm Lý có nhiều thiện cảm hơn chút.
" Ừm."
" Cậu ấy là người ở đâu?"
" Em ấy mất trí nhớ, vừa đúng lúc con có cảm tình với em ấy, liền đem em ấy về đây."
" Như thế sao được...."
" Ba, con biết ý định của ba, ba không cần nói nữa." Liên Thẩm Kỳ giọng nói mặc dù lạnh nhạt nhưng bên trong đã chứa đầy thuốc súng.
Y vẫn còn đứng đây để nói chuyện với ông, đã là tôn trọng ông rồi, ông có thể xen vào sự nghiệp của y nhưng tình cảm thì không giống. Muốn y rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815809/chuong-189.html