" Thiếu tướng đâu?" Loan Hy lo lắng nhìn quanh.
Thiếu tướng bị tiểu tử kia bắt mất rồi?!!!
" Cậu bình tĩnh, thực lực của thiếu tướng không nhỏ, sẽ không ở chỗ y chịu thiệt đâu."
" Cái gì mà không chịu thiệt, tiểu tử kia nhìn là biết không tốt lành gì, thiếu tướng bị lừa mất thì sao?"
" Thượng úy, cậu có biết bây giờ mình giống gì không?"
" Gì? Giống gì?"
" Giống nông dân bị nhổ trộm củ cải."
" Này, này... tôi chỉ là lo lắng cho thiếu tướng thôi." Loan Hy cứng đầu cứng cổ, có chết cũng không chịu nhận.
" Ừ." Những người còn lại đồng loạt bày ra bộ mặt tri kỷ, thiếu điều xếp hàng lần lượt vỗ vai an ủi Loan Hy mà thôi. Loan Hy thật sự không nhận ra mình phản ứng thái quá, dù sao thiếu tướng cũng đã cùng hắn trải qua rất nhiều chuyện, thân thiết hơn người thường là chuyện bình thường.
Bên này Loan Hy còn đang có chút làm loạn, Liên Thẩm Kỳ đã được Cẩm Lý đưa ra đến bìa rừng.
Liên Thẩm Kỳ nhìn bãi cát vàng, bờ biển xanh trước mắt, đưa ra những phân tích tình hình cùng đánh giá. Cẩm Lý đưa người đến rồi, chậm rãi đặt người xuống.
" Người ở bên kia." Cẩm Lý tùy tiện chỉ về một hướng.
" Ừm." Liên Thẩm Kỳ ánh mắt dịu dàng nhìn Cẩm Lý, tay không kìm được mà đặt lên đỉnh đầu anh xoa xoa.
Tóc bị vò loạn rồi, Cẩm Lý không mấy tình nguyện, ngăn cản bàn tay đang làm loạn trên đầu mình:" Nhóc con,anh làm loạn gì thế."
Liên Thẩm Kỳ sờ đến vui vẻ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815797/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.