" Đám dây leo dừng lại rồi." Loan Hy sau khi đi một vòng quan sát, kiểm tra tình hình, liền thông báo.
Cái này mắt thường mọi người đều có thể nhìn thấy! Còn cần hắn nói sao.
Cẩm Lý ở trong lòng Liên Thẩm Kỳ, hừ lạnh một tiếng, khinh thường Loan Hy.
Trẫm không thèm đánh nữa, các ngươi cảm thán cái gì!
" Sao thế?"
Tiếng hừ lạnh của Cẩm Lý rất nhẹ, nhưng Liên Thẩm Kỳ vẫn rất dễ dàng nhận ra, y quan tâm hỏi, tay cũng đặt lên đỉnh đầu Cẩm Lý khẽ xoa.
Cẩm Lý lắc đầu:" Không sao."
Liên Thẩm Kỳ không tin:" Có chuyện gì thì nói với anh."
Cẩm Lý nhanh nhẹn đáp ứng:" Được."
Loan Hy:"..." Tôi chết rồi, tôi chết rồi.
Những người còn lại:"..." Bọn họ cũng chết rồi, bọn họ không nên ở đây.
Rời khỏi phi cơ, nhóm người đứng dưới một gốc cây lớn, quan sát phi cơ tổng quát một lượt từ dưới lên.
" Kiểm tra xem còn sửa được không!" Loan Hy nói.
" Đùa gì chứ! Đã nát bét biến dạng như thế này, đội ngũ kỹ thuật chuyên nghiệp cũng bó tay."
Bọn họ nói cũng không quá, phi cơ quá nửa đã bị móp méo, không kể 2 động cơ cánh đã bị đánh hỏng bởi đám hải tặc, thân máy cũng đã bị đám dây leo làm cho biến dạng, lỗ thủng to nhỏ đều có, kêu bọn họ làm sao sửa đây.
" Chúng ta phải tìm cách ra khỏi nơi quỷ quái này đã."
" Đúng đó, ai biết đám dây leo này có bất thình lình tỉnh dậy nữa hay không."
" Rừng rậm quá nguy hiểm."
Mọi người đều thống nhất phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815796/chuong-176.html