Liên Thẩm Kỳ trở về Liên gia, chưa vào tới nhà đã bị Liên phu nhân quấn lấy, thao thao bất tuyệt, muốn y phải từ bỏ nhiệm vụ về Trái Đất, cho dù bị hạ một bậc quân hàm, cũng không cho y thi hành nhiệm vụ.
Liên phu nhân cứng rắn không được, chuyển sang nhõm nhẽo:" Mẹ mặc kệ, mẹ không muốn con thực hiện nhiệm vụ này, con không được đi đâu hết."
Liên Thẩm Kỳ sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù Liên phu nhân có làm ra vẻ mặt gì cũng không đáp ứng, ngồi một chỗ xem máy tính.
Liên phu nhân dù có ồn ào đến đâu cũng không thể ồn ào bằng Loan Hy được.
Ái Hòa Nhất Kinh trong bộ dạng máy tính tỏ vẻ đã quen, ở trên tay Liên Thẩm Kỳ hoạt động hết công suất, không hề bị Liên phu nhân làm ảnh hưởng.
Liên Thẩm Kỳ ngồi trên ghế tiếp tục tìm hiểu về Trái Đất,mặc kệ chủ để của Liên phu nhân có là gì, anh cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại vài từ.
" Liên Thẩm Kỳ, con rốt cuộc có nghe mẹ nói không?"
" Có!" Liên Thẩm Kỳ delay 10 giây mới đáp lại.
" Thẩm Kỳ, con giờ mới bao nhiêu tuổi chứ, còn chưa đem được con dâu về đây cho mẹ cơ mà."
"..."
" Mẹ đến bằng này tuổi, chỉ mong có một cô con dâu, có một đứa cháu nhỏ để bế bồng chăm sóc. Con không muốn giúp mẹ hoàn thành tâm nguyện sao?"
"...."
" Thẩm Kỳ à, con..."
" Mẹ nói xong chưa?" Liên Thầm Kỳ bất ngờ đóng máy tính, cắt đứt đề tài của Liên phu nhân.
" Yo, đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815793/chuong-173.html