Lăn lộn cả một đêm, cuối cùng Cẩm Lý mới có thể chợp mắt một lúc.
Bởi vì như thế, buổi sáng thường là Từ Phó Dương tỉnh dậy trước, giúp anh chuẩn bị bánh khoai thơm lừng gọi anh dậy.
Cẩm Lý có chuyến bay vào sáng nay, cho nên đặt báo thức tỉnh dậy sớm, đồ đạc đều được Từ Phó Dương giúp anh chuẩn bị từ tối quá rồi. Anh tỉnh dậy, chỉ cần vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, xong xuôi mọi chuyện Cẩm Lý liền phải xách vali rời đi.
" Phó Dương, đợi anh!"
" Được rồi, anh đi đi, nhớ chăm sóc bản thân một chút"
" Không hôn tạm biệt à?"
" Cẩm Lý, ban ngày ban mặt, anh bớt lại đi."
" Bớt gì, đối với em chỉ có thêm không có bớt."
" Cẩm Lý!"
" Hôn một cái, hôn một cái thì đi." Cẩm Lý cứng đầu.
Từ Phó Dương mím môi trầm mặc, cuối cùng vẫn quyết định cúi người hôn lên má anh một cái. Nụ hôn không dài, chỉ tựa như chuồn chuồn đạp nước. Cẩm Lý không thỏa mãn lắm nhưng vẫn chậc lưỡi chấp nhận, kéo vali rời đi.
Cẩm Lý đi rồi, Từ Phó Dương luyến tiếc nhìn theo con đường anh rời đi, đáy lòng phức tạp.
Dạo này cậu mơ thấy rất nhiều giấc mơ, mặc dù tỉnh dậy rồi, trí nhớ về giấc mơ sẽ trở nên mơ hồ nhưng cậu vẫn có thể mang máng nhớ được nội dung chính trong những giấc mơ ấy!
Từ Phó Dương, rốt cuộc mày là ai?
Cẩm Lý! Rốt cuộc anh là ai?
----
Cẩm Lý trở lại cuộc sống thường ngày chạy show quay phim, thời điểm cuối năm cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815783/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.