Cẩm Lý ở nhà Từ Phó Dương ăn nhờ ở đậu hơn một tuần, cả hai lén lén lút lút lăn lăn lộn lộn đến vui vẻ hài hòa, thế nhưng cuộc vui nào cũng có ngày tàn, Cẩm Lý tiêu hết số ngày nghỉ phép rồi, ngày mai phải lên đường tiếp tục công cuộc chạy lịch trình.
Từ Phó Dương biết tin, rơi vào trầm mặc. Không phải là buồn, cậu có thể nhận ra, cảm xúc hiện tại của cậu có phức tạp đến đâu cũng không có một tia đau buồn.
Cẩm Lý nằm ở bên cạnh, thấy cậu trầm mặc, liền vươn tay chạm lên một bên má của cậu, an ủi:" Anh đi làm kiếm tiền nuôi em!"
Từ Phó Dương bất ngờ như bị dẵm phải đuôi, hất tay anh ra:" Ai cần anh nuôi chứ!"
" Được, em không cần anh, là anh cần em, được chưa?" Cẩm Lý buồn cười, vươn tay kéo Từ Phó Dương lại gần mình hơn.
" Gì chứ! Anh buông ra..." Từ Phó Dương thẹn thùng muốn tránh khỏi vòng tay của Cẩm Lý.
" Phó Dương!"
" Ừm."
" Chờ anh có thời gian rảnh liền tới tìm em, được không?"
"..."
" Phó Dương!"
"Được."
Từ Phó Dương ngoan ngoãn để Cẩm Lý ôm, trong lòng đầy cảm xúc phức tạp.
Vốn bắt đầu bằng thứ tình cảm đầy xa cách là fan và thần tượng, vốn muốn gạt bỏ thứ tình cảm đầy phiền phức ấy đi.
Vốn không muốn mở lòng chấp nhận, vốn muốn vạch rõ ranh giới!
Mặc kệ, quản nhiều như thế làm gì chứ!
Có thể cùng anh sống vui vẻ đến bao lâu thì đến đi.
Từ Phó Dương âm thầm rút ra kết luận.
----
Mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815782/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.