" Sao lại không quản? Em đau ở đâu sao?" Phương Ly Ngôn càng thêm lo lắng.
" À đúng rồi, sao có thể không quản, dù sao tôi cũng đang mang trong người con của thiếu gia, nhỡ may làm con của thiếu gia đau, tôi liền không gánh nổi tội." Cẩm Lý châm chọc.
Phương Ly Ngôn nhất thời á khẩu, vừa buồn cười lại không biết phải làm sao.
Vậy mà lại có thể ghen tỵ với đứa con của chính mình! Phương Ly Ngôn tay chân luống cuống muốn dỗ dành người đối diện.
Cẩm Lý giận dỗi không thèm nhìn Phương Ly Ngôn, hừ lạnh một tiếng, khoang tay quay đầu đi. Không thèm để ý đến y.
Phương Ly Ngôn đi tới bên cạnh anh, cưỡng ép ôm lấy anh.
Cẩm Lý bị nhét vào trong lồng ngực ấm áp quen thuộc, tâm liền mềm nhũn, nhưng không dễ dàng chịu khuất phục.
Anh khó chịu chống hai tay lên ngực y, muốn đẩy y ra, cường độ phản kháng này, còn nhẹ hơn là chiếc lá rơi xuống nền đất nữa.
Phương Ly Ngôn cứng đầu không chịu buông, cứ ôm chặt lấy Cẩm Lý, thủ thỉ:" Anh sai rồi, anh không dám nữa."
Cẩm Lý ghét bỏ:" Thiếu gia không dám cái gì? Ý ngài là không quan tấm đến con nữa sao? Hay là ngài ở bên ngoài kia có ai rồi?"
Anh nghĩ đến đây, nộ khí sung thiên, hận không thể một chiêu giết chết tên bội bạc trước mặt này.
Phương Ly Ngôn cực kỳ oan ức, nhanh chóng sửa miệng:" Không, ý anh không phải thế, sau này, anh sẽ quan tâm trong sóc cả hai người thật tốt, chắc chắn không thiên vị..."
Cẩm Lý không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815746/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.