" Làm một đĩa cho tôi." Y muốn thử xem, thứ gì có thể khiến cho tên này sống chết cũng phải ăn trước mặt y như vậy.
Cẩm Lý:"..." Trẫm không muốn làm thì phải lấy cớ như thế nào?
Thấy Cẩm Lý vẫn đứng nguyên tại cửa bếp, Phương Ly Ngôn thiếu kiên nhẫn lặp lại:" Mau lên."
Cẩm Lý:" Nguyên liệu làm hết rồi thưa cậu chủ." Thứ này cũng không phải anh thật sự chém gió, vừa rồi anh đã đem khoai trong tủ ra gọt hết toàn bộ, mới có thể có được đĩa khoai rán đó!
" Hết rồi?"
" Hết rồi, thưa cậu chủ." Mau buông tha cho trẫm đi, ngoài nhóc nhà mình ra, trẫm mới không rảnh dây dưa với người ngoài đâu. Mặt đẹp đến đâu cũng không bằng nhóc nhà mình.
" Cùng tôi đi mua."
Cẩm Lý:"..." Trẫm nghe nhầm đúng không?:" Thiếu gia, ngài vừa mới nói gì?"
Phương Ly Ngôn không nhắc lại mà rời khỏi phòng bếp, đi về phía Cẩm Lý, nắm lấy tay anh, kéo đi.
Cẩm Lý bị cưỡng chế ép phải đi theo, lại bị trói buộc bởi thiết lập nhân vật không thể phản khảng, một đường thuận lợi bị ném trên xe. Cẩm Lý ngồi trên xe, thật sự rất không có cảm giác tốt lành gì... ở trên xe với một nam nhân không phải nhóc nhà mình, anh mới không chịu đâu.
Cẩm Lý sắp xếp câu từ cho đúng giọng văn của thân thể này cố gắng lần cuối:" Thiếu gia có thể lệnh người khác mua về, không nhất thiết chúng ta phải tự đi mua đâu... còn có, thân thể tôi bẩn, ngồi trong đây sẽ làm bẩn xe của ngài."
Phương Ly Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815729/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.