Khởi Linh kiên quyết không nhận nợ:" Không thể là không thể."
Bạch liên hoa:" Anh Khởi Linh, em không quan tâm anh ở ngoài kia có bao nhiêu tình nhân, nam cũng được, nữ cùng được, em sẽ không oán hận anh."
Khởi Linh lạnh nhạt:" Cô có quyền?" Ai cho cô cái quyền oán hận?
Bạch liên hoa bị Khởi Linh dọa sợ, vừa mới nói được một câu, lại tiếp tục ôm lấy bà Khởi khóc lóc thảm thương. Cẩm Lý phát hiện ngoài khóc ra, bạch liên hoa này thứ gì cũng không làm.
Bà Khởi:" Mẹ biết con đang ở tuổi phản nghịch, chưa muốn thành hôn, thế nhưng Tiểu Mộc là khuê nữ nhà lành, rất xứng với con, đợi đến khi con suy nghĩ kĩ rồi, sẽ thấy Tiểu Mộc rất tốt."
Tốt cái mọe, khóc lóc giả trân như thế kia mà vẫn bị lừa, hai người này là ngu ngốc hay mắt mù vậy!!!
Cẩm Lý bên này mất hết kiên nhẫn, không muốn xem vở kịch buồn cười này nữa, Khởi Linh cũng không có thừa thời gian vào mấy việc râu ria này.
" Tôi xuống đây chỉ muốn nhấn mạnh với hai người, không được làm phiền đến người của tôi, nếu không, các người sẽ phải trả giá."
Đe dọa xong, Khởi Linh hừ lạnh xoay người đi về phía cầu thang. Động tác quá nhanh, Cẩm Lý còn chưa kịp rút... bị y phát hiện.
Khởi Linh:"... em làm gì ở đây?"
Cẩm Lý cười trừ ra khỏi chỗ ẩn nấp:" Tôi lạc đường."
Mọe, mải xem kịch quá, động tác liền chậm đi.
Cẩm Lý xuất hiện,thu hút toàn bộ ánh nhìn của bốn người ở phòng khách lớn. Ngoài ánh mắt ôn nhu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815717/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.