Cách, cách cách, cách, cách cách.
Phu canh đi tuần, gõ mỏ thành tiết tấu.
Phương Nguyên mở ánh mắt khô khốc, thầm nghĩ.
- Đã là canh năm.
Hắn đêm qua nằm ở trên giường, suy nghĩ thật nhiều kế hoạch, tính ra chỉ mới ngủ hơn một canh giờ. Thân thể này của hắn còn chưa có bắt đầu tu hành, tinh thần và thể lực chưa dồi dào, vì vậy từng cơn mệt mỏi vì thiếu ngủ vẫn cứ bao trùm lấy thể xác và tinh thần của hắn.
Nhưng năm trăm năm cuộc sống đã mài giũa ý chí của hắn giống như sắt thép, một chút cảm giác thèm ngủ này không tính là gì. Vì vậy hắn đẩy ra chăn đệm, sạch sẽ lưu loát đứng lên.
Hắn mở ra cửa sổ, mưa xuân sớm đã tạnh.
Hơi ẩm tươi mát mang theo hương vị hỗn hợp từ bùn đất, cây cối và hoa dại lập tức phả vào mặt. Phương Nguyên bỗng nhiên cảm thấy đầu óc tỉnh táo, cơn buồn ngủ mất sạch không còn.
Lúc này mặt trời còn chưa mọc, bầu trời màu lam đậm, như u ám xuống cũng như sáng dần lên.
Phóng tầm mắt nhìn lại, lầu trúc được dựng từ trúc mâu và cây cối, hòa vào cùng với dãy núi, một vùng xanh biếc tĩnh lặng.
- Phương Nguyên thiếu gia, ngài đã tỉnh. Tôi bây giờ lên tầng trên, hầu hạ ngài rửa mặt.
Lúc này, tầng dưới vang lên tiếng nói của một thiếu nữ.
Phương Nguyên cúi đầu nhìn, là Trầm Thuý, nha hoàn theo bên cạnh mình.
Dung mạo của nàng ta chỉ có thể tính là có chút ưu tú, cách ăn mặc đẹp. Nàng ta mặc một bộ quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-thien-ngoai-chi-ma/238675/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.