Phương Nguyên nhìn mưa bên ngoài cửa sổ, trầm tư suy nghĩ. Nhưng chỉ vừa nghĩ, đã thấy ngổn ngang trăm mối. Hắn càng nghĩ, mày càng nhăn chặt.
Năm trăm năm là một khoảng thời gian quá dài. Không nói đến việc ký ức mơ hồ, chỉ nói đến các kho tàng bí mật, cơ duyên, tiên hiền các thứ, không phải là ở xa vạn dặm thì cũng cần phải ở riêng mới mở ra được.
- Quan trọng nhất vẫn là tu vi. Ta hiện giờ chưa mở nguyên hải, còn chưa bước lên con đường tu hành, hoàn toàn là một người phàm. Phải nhanh chóng tu hành tăng tu vi, đón đầu lịch sử, dốc sức chiếm trước tiên cơ, giành giật chỗ tốt.
Hơn nữa có một số kho tàng, nếu không có tu vi căn bản nuốt không trôi. Ngược lại còn trở thành củ khoai nóng bỏng tay, hoài bích có tội.
Nan đề thức nhất đã xuất hiện, chính là tu vi.
Nhất định phải mau chóng năng lên tu vi, nếu cứ chậm chạp như kiếp trước, thì đúng là giống như người ta thường hay nói, món hoàng hoa cũng đã lạnh rồi.
- Muốn nhanh chóng năng cao tu vi, nhất định phải mượn nguồn lực của gia tộc. Dựa vào tình hình hiện tại của ta, hoàn toàn không có khả năng đi lại trong vùng núi nguy hiểm trùng trùng này, một con lợn rừng thông thường cũng có thể lấy tính mạng của ta. Nếu có thể đạt đến tu vi tam chuyển thì đã có năng lực tự vệ cơ bản mà trèo đèo lội suối ở thế giới này.
Lấy ánh mắt của một ma đầu cự phách đến nói, Thanh Mao Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-thien-ngoai-chi-ma/238674/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.