Phương Nguyên nhìn mưa bên ngoài cửa sổ, trầm tư suy nghĩ. Nhưng chỉ vừa nghĩ, đã thấy ngổn ngang trăm mối. Hắn càng nghĩ, mày càng nhăn chặt. Năm trăm năm là một khoảng thời gian quá dài. Không nói đến việc ký ức mơ hồ, chỉ nói đến các kho tàng bí mật, cơ duyên, tiên hiền các thứ, không phải là ở xa vạn dặm thì cũng cần phải ở riêng mới mở ra được. - Quan trọng nhất vẫn là tu vi. Ta hiện giờ chưa mở nguyên hải, còn chưa bước lên con đường tu hành, hoàn toàn là một người phàm. Phải nhanh chóng tu hành tăng tu vi, đón đầu lịch sử, dốc sức chiếm trước tiên cơ, giành giật chỗ tốt. Hơn nữa có một số kho tàng, nếu không có tu vi căn bản nuốt không trôi. Ngược lại còn trở thành củ khoai nóng bỏng tay, hoài bích có tội. Nan đề thức nhất đã xuất hiện, chính là tu vi. Nhất định phải mau chóng năng lên tu vi, nếu cứ chậm chạp như kiếp trước, thì đúng là giống như người ta thường hay nói, món hoàng hoa cũng đã lạnh rồi. - Muốn nhanh chóng năng cao tu vi, nhất định phải mượn nguồn lực của gia tộc. Dựa vào tình hình hiện tại của ta, hoàn toàn không có khả năng đi lại trong vùng núi nguy hiểm trùng trùng này, một con lợn rừng thông thường cũng có thể lấy tính mạng của ta. Nếu có thể đạt đến tu vi tam chuyển thì đã có năng lực tự vệ cơ bản mà trèo đèo lội suối ở thế giới này. Lấy ánh mắt của một ma đầu cự phách đến nói, Thanh Mao Sơn thực sự quá nhỏ, Cổ Nguyện sơn trại càng giống một cái nhà giam. Nhưng nhà giam giam giữ tự do, đồng thời cũng đại biểu một sự an toàn nhất định. Nhà giam càng kiên cố, an toàn cũng liền cao. - Hừ, tạm thời ở trong nhà giam này quyền cước qua lại một đoạn thời gian vậy. Chỉ cần tấn thăng tam chuyển thì rời khỏi vùng núi rừng hoang vu này ngay. Nhưng mà cũng may, ngày mai là Khai khiếu đại điển, ngay sau đó đã có thể chính thức bắt đầu tu hành. Bỗng lúc này, phía sau Phương Nguyên truyền đến tiếng cửa mở, hắn nghiên đầu nhìn lại liền nhìn thấy Phương Chính đang đứng ở cửa. Phương Chính nhìn hắn một cái, liền vội vàng liếc mắt nhìn nơi khác, bộ dạng có chút lóng ngóng. Hắn hơi hơi măn môi, mở miệng định nói lại thôi, vài lần như vậy, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng. Phương Nguyên hơi hơi nhướng mày nhìn hắn, sau đó thoáng mĩm cười, nói. - Đệ đệ thân ái của ta, ngươi sao lại vào phòng của ta? - Ta... Ta thấy cửa sổ phòng ngươi đang mở, định lén vào đóng lại. Phương Chính cắn cắn môi, đi vào phòng. - Ca ca tại sao nữa đêm không ngủ, còn đứng xem mưa? Ngày mai là Khai khiếu đại điển, cữu phụ cữu mẫu rất xem trọng ngươi, nếu ngươi không may ngã bệnh thì biết làm thế nào? Hắn vừa nói, vừa lướt qua người Phương Nguyên, đi đến đem cửa sổ đóng lại. Phương Nguyên hạ mi mắt nhìn hắn. Nói đến Khai khiếu đại điển, ký ức phủ đầy bụi của năm trăm năm kiếp trước lại ùa về. - Ca ca, ngươi là thiên tài ai cũng xem trọng, cho nên hảo hảo nghĩ ngơi. Ta không làm phiền ngươi nữa. Phương Chính đem cửa sổ đóng chặt, hơi hơi liếc nhìn Phương Nguyên, nhưng lại chỉ liếc thoáng qua liền nhìn nơi khác, không có cùng Phương Nguyên chạm mắt. - Ừ, ngươi cũng nghĩ ngơi tốt. Phương Nguyên gật đầu lấy lệ, nhìn theo bóng lưng Phương Chính rời đi. - Tư chất sau... Hắn trong lòng không khỏi cười khẩy ba tiếng. — QUẢNG CÁO — - Đệ đệ của ta a, ngươi mới chính là thiên tài có tư chất. Còn ta, nhiều nhất chỉ có loại Bính mà thôi. Phương Nguyên biết rất rõ về kết quả khai khiếu ngày mai. Hắn tuổi nhỏ làm thơ, suốt mười năm bị người trong tộc gọi là thiên tài, người có thể có tư chất loại Giáp. Nhưng sau khi khai khiếu, tư chất của hắn lại chỉ có loại Bính. Như vậy cũng liền thôi, đằng này đệ đệ hắn Phương Chính, suốt mười năm không ai biết tới, ai ngờ sau khi khai khiếu lại trở thành thiên tài loại Giáp duy nhất trong mấy năm trở lại đây của Cổ Nguyệt bộ tộc. Hoàn cảnh của hai người liền đảo lộn, ca ca từ trên cao ngã xuống, mà đệ đệ lại tỏa sáng khiến người người chú ý. Trong mắt Phương Nguyên, Phương Chính hiện tại thực ngoan ngoãn hiền lành. Kỳ thực năm trăm năm kiếp trước, sau khi khai khiếu hắn liền không ngừng chèn ép Phương Nguyên, đến mức khiến Phương Nguyên không chịu nổi phải rời khỏi sơn trại, theo thương đội lang bạt kì hồ.
Nhưng cũng nhờ như vậy, Phương Nguyên hắn mới may mắn thoát khỏi một kiếp nạn, sau lại có thêm cơ duyên, sống được năm trăm năm, cuối cùng là bị vây đến phải tự bạo. Bất quá lúc này, với Phương Nguyên mà nói thì Phương Chính cũng không đáng để lo. Phương Chính lúc này đi về phòng, đóng chặt cửa liên đổ người lên giường. Hắn một tay đỡ trán, khóe miệng cuối cùng cũng nhịn không nổi mà nhếch lên. Nụ cười trên môi hắn có chút dữ tợn nhưng lại không phát ra tiếng động. Hắn hiện tại thật sự rất muốn hung hăng cười một trận, bất quá cảm xúc này bị hắn kiềm chế lại. Một lúc vừa rồi, mặt dù hắn và Phương Nguyên không hề chân chính đối diện, thậm chí cũng chưa từng chạm mắt. Nhưng chỉ bắng hai câu nói của Phương Nguyên, cùng khí tức toát ra từ người hắn, Phương Chính có thể khẳng định, Phương Nguyên hiện tại chính là Phương Nguyên hắn muốn. - Kỳ thực vẫn có điểm không thỏa đánh. Phương Chính rất nhanh bình tĩnh lại, hắn cũng là một người có lý trí, cứ việc hắn thật sự thích đi nữa, hắn cũng rõ ràng việc Phương Nguyên trùng sinh trở lại vẫn có nhiều nghi vấn. Việc Phương Nguyên trùng sinh trở lại, tức là năm trăm năm trước Phương Nguyên bị áp bức đến mức phải bỏ đi theo thương đội. Vậy ai sẽ là người áp bức chèn ép hắn? Không nói đền những người xung quanh, chỉ nói một mình Phương Chính. Phương Chính chèn ép Phương Nguyên sau? Theo nguyên tác là đúng như vậy. Nhưng Phương Chính lúc này không có khả năng làm như vậy. Hắn rất rõ tâm tình của bản thân. Nếu Phương Nguyên là một người hiền lành, chậm chạp không tiến triển tu vi, hắn liền không quan tâm Phương Nguyên. Sau đó lợi dụng lang triều của vài năm sau, đem Phương Nguyên giết chết. Cứ như vậy, Phương Nguyên sẽ không còn tồn tại để đi đến bước trở thành ma đầu, bị người ép phải tự bạo. Nhưng cứ như vậy, Phương Nguyên trùng sinh của hiện tại vì sau lại có? Chẳng lẽ Phương Chính trong năm trăm năm kiếp trước của Phương Nguyên lại không có giết Phương Nguyên? Hoặc là giữa chừng có biến khiến việc giết người không thành, để Phương Nguyên chạy thoát? Phương Chính càng nghĩ, mày càng nhăn chặt. Việc này thật sự là một vấn đề đối với hắn. Bởi vì nó có ảnh hưởng ít nhiều đến kế hoạch trong tương lai của hắn. - Phương Nguyên thật sự có biết ta là ai không? Lỡ như hắn biết ta có ý định giết hắn? Lỡ như hắn biết ta nắm giữ rất nhiều tiên cơ? Hơn hết, lỡ như hắn biết ta có hệ thống? Lúc đó ta nên làm thế nào đây? Có nên trực tiếp đem hắn bóp chết ngay bây giờ? - Ta tán đồng với suy nghĩ này của túc chủ. Ngươi vẫn là nên đem Phương Nguyên bóp chết đi. Lúc này, hệ thống chủ động xuất hiện. — QUẢNG CÁO — - Theo ta phân tích, hiện tại ngươi có 95% thành công. Đợi qua vài ngày, tỉ lệ này sẽ càng lúc càng giảm, qua mười ngày, tỉ lệ sẽ rơi xuống càng thêm nhanh hơn. - Ngươi ra đây chắc không chỉ để nói mấy thứ này nhỉ? Phương Chính hạ mí mắt, tà mị mĩm cười, đem hệ thống làm cho im bật. Hệ thông thật ra cũng không phải sợ hắn, chủ yếu là có chút chột dạ, mặt dù nó cũng chẳng có tình cảm gì. - Nói đi, là việc gì? - Kỳ thực ta chỉ muốn nói với người một chút về cái vấn đề đó. Ngươi không phải đang lo Phương Nguyên biết quá nhiều về ngươi sau? Cái này không cần lo, trước ta đã có sắp xếp. Hệ thống đáp. - Sau khi ta đồng bộ vế thế giới này, biết nếu như cứ cho rằng ta sẽ không bị người khác phát hiện chính là một việc làm ngu xuẩn, ngươi chắc chắn sẽ bị bóp thành thịt xay mà chết. Vì vậy lúc đồng bộ, ta tiện tay che dấu một chút, làm cho sự hiện diện của ngươi mờ nhạt trong thế giới này, tranh thủ thời gian cho ngươi phát triển. Cho nên Phương Chính trong kiếp trước của Phương Nguyên, không phải là Phương Chính của lúc này. - Ân... Phương Chính thoáng điểm một cái gật đầu, nhưng mày vẫn có chút chau lại. Cứ việc việc làm của hệ thống hoàn toàn đúng, nếu là hắn hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy, nhưng đối với việc hệ thống làm mà không nói với hắn, khiến hắn cảm thấy khó chịu. Hệ thống có thể làm việc che dấu cho hắn sau lưng hắn, lấy gì đảm bảo nó không làm việc khác sau lưng hắn? Lần này là muốn giúp hắn, nhưng lỡ đâu lần sau lại muốn hại hắn thì sau? - Bất quá, đợi đến khi ngươi bắt đầu tu hành, ta cũng không thể tiếp tục che dấu cho ngươi nữa. Từ ngày mai, ngươi phải dựa vào chính mình rồi. - Ò. Nhưng... Ta không hy vọng ngươi giấu ta làm việc một lần nào nữa. Tiểu Thiên, đừng nghĩ ngươi là hệ thống thì ta không thể làm gì ngươi. Trước không có túc chủ chủ động từ bỏ hệ thống, không nhất định sau này cũng vậy. - Trong số liệu ban đầu của ta, ngươi là túc chủ đầu tiên đa nghi như vậy. Mặc dù ngươi là túc chủ đầu tiên của ta, nhưng ta có thể khẳng định 90% ngươi là người duy nhất đề phòng cả hệ thống của mình.
- Rất vinh hạnh. - Ta bắt đầu đã hiểu vì sao trong bao nhiêu thế giới, ngươi lại xuyên vào thế giới này rồi. Bởi vì, ngươi phù hợp với thế giới này ngoài sức tưởng tượng của ta. Bỏ đi, sau này ngoài những giới hạn không thể vượt qua, còn lại ta liền nói với ngươi. - Tốt. Phương Chính thoáng nheo mắt, mĩm cười gật đầu một cái. Phương Chính thật sự đa nghi, nhưng không phải cái gì hắn cũng nghi ngờ. Sống trong xã hội, nếu cài gì cũng nghi ngờ thì rất khó sống. Nhưng mà, đối với hệ thống lại là việc khác. Cho dù nơi hắn đến là một thế giới khác, thế giới chính đạo nhiều như mây, hắn cũng sẽ nghi ngờ hệ thống. Vì cái gì? Vì hệ thống là một biến số không ai biết được. — QUẢNG CÁO — Phương Chính từng là một người thích đọc truyện tranh, truyện tranh về hệ thống hắn xem qua không ít. Mặc dù mỗi truyện khác nhau, nhưng gần như có một điểm chung, chính là không bao giờ giải thích được nguồn gốc của hệ thống. Cho dù có cố lắp bằng vật phẩm, tổ chức các kiểu, nhưng chẳng qua cũng chỉ mơ mơ hồ hồ không rõ ràng. Vật phẩm có linh trí? Đúng, nó có. Nhưng nó làm được thành dạng trí tuệ nhân tạo, vật phẩm vô số sau? Đương nhiên là không. Cho nên có thể thấy, vật phẩm chứa hệ thông chẳng qua chỉ là do hệ thống lựa chọn hình dạng xuất hiện bên ngoài mà thôi. Tổ chức? Đúng, cũng có khả năng. Nhưng một nhóm trí tuệ nhân tạo, mọi thứ đều do thiết lập mà thành, vậy thì tổ chức này do ai đứng đầu? Trung tâm máy tính sau? Nghĩ như vậy cũng tương đối hợp lí, nhưng máy móc cũng chỉ là máy móc. Một lúc nào đó nó cũng sẽ hổng, vậy chẳng phải hệ thông cũng bị lỗi theo hay sau? Biết rõ như vậy mà vẫn hết lòng tin vào hệ thống, gặp chuyện liền nghĩ đến nó đầu tiên, đây là việc làm ngu xuẩn không chịu nổi. Đem an nguy của bản thân giao cho hệ thống, cái gì cũng chỉ cần có hệ thống. Một lúc nào đó, bản thân chết thế nào cũng không biết. Dùng thì đúng là sẽ dùng, có mà không dùng cũng thật ngốc. Nhưng hắn chắc chắn sẽ không lạm dụng, trừ phi bất đắc dĩ. - Cổ trùng nhận từ hệ thống chủ yếu là dùng tạm. Sau này con nào đổi được liền đổi, bán được cũng liền bán. Nhiều nhất là tiên cổ cùng tài liệu luyện chế là không có cách nào. Phương Chính tự nhủ, đừng thấy hắn bây giờ mua cổ trùng, kì thực cổ trung mua từ hệ thống, hắn đã có sẵn ý định đem bán trao đổi khi có cơ hội rồi. - Còn về tu hành, mặc dù có loại cổ trùng tăng tu vi, nhưng ta không định đi mua. Thứ nhất là lo lắng việc hưởng thụ thành quen, lạm dụng hệ thống. Thứ hai là muốn tích lũy kinh nghiệm, có lợi cho sự phát triển sau này. Phương Chính nằm trên giường, tính toán một chút cho tương lại. - Ân, ta cũng có thể mua cổ trùng trong hệ thống, đem ra ngoài buôn bán kiếm lời. Trong mười năm qua, hệ thống có hai lần cập nhật phiên bản nhỏ. Ở lần thứ hai liền có thêm chức năng thu mua. Tức là hệ thống có thể thu mua vật dụng mà hắn có. Bán một khối nguyên thạch cho hệ thống được một điểm Thiên Đạo, giống việc hắn dùng điểm mua nguyên thạch cũng là một điểm một khối. Cổ trùng trong cửa hàng rẻ hơn so về thị trường bên ngoài 5 - 10% tùy loại. Hắn mua trong hệ thống, đem ra ngoài buôn bán liền có thể lời ra một khoảng. Hơn nữa dùng nguyên thạch bên ngoài làm hắn yên tâm hơn so với nguyên thạch của hệ thống. - Nhưng trước mắt vẫn chưa thể làm vậy, ít nhất còn phải chờ ba bốn năm nữa, đợi đến lúc ta rời khỏi Thanh Mao sơn đi tới nói khác. Phương Chính sáng suốt vô cùng, hắn cũng không thể vì đề phòng hệ thống mà đem bản thân ném vào nguy hiểm. Thứ nhất hắn còn chưa có tu hành, dù tu hành cũng chỉ mới bắt đầu, qua mức yếu kém, như vậy sẽ bị người khác giết chết vì lợi ích. Thứ hai, hắn thân tại sơn trại, lấy đâu ra nhiều cổ trùng như vậy để bán? Làm việc này sẽ bị nghi ngờ, dẫn đến bại lộ hệ thống, chắc chắn chết. Thứ ba, cho dù hắn bán, sẽ có người mua với giá cao? Đây là một gia tộc, buôn bán ra ngoài còn phải nộp một ít phí, lại thêm "vì gia tộc cống hiến" có thể bị ép giá. Phương Chính chắc chắn sẽ không làm như vậy. Trước mặt hệ thống sẽ chưa hãm hại hắn, hoặc có thể là chưa công khai lặt mặt, ít nhất hắn dùng sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu hắn buôn bán trao đổi, e là sống không nổi đến lúc rời đi. - Chậc, người có bí mật lớn luôn luôn phiền não a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]