Vệ Tây Lẫm V: Chớ rêu rao khắp nơi rằng thế giới vứt bỏ bạn, thế giới này vốn có thuộc về bạn đâu.
Tiếng chuông tan học vang lên, giảng viên dạy thiết kế quảng cáo đúng giờ cho tan lớp. Sinh viên trong phòng học thu dọn sách vở rồi lục tục ra về. Căn phòng này không còn ai dùng sau đó nữa, chỉ có một vài sinh viên ở lại tự học.
Ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào từ ngoài cửa sổ. Vệ Tây Lẫm không đi ngay mà cầm một quyển sách từ trong cặp ra. Lúc này trường học là nơi bạn có thể thả lỏng nhất. Nếu như có thêm một ly cà phê thì còn tuyệt hơn.
"Tây Lẫm, hóa ra ông ở đây." Triệu Dương và Hầu Chính nối đuôi nhau tới.
Ánh sáng ấm áp đáp xuống người Vệ Tây Lẫm làm rực lên vẻ ngoài tuấn mỹ xuất trần. Mấy nữ sinh trong phòng phải thỉnh thoảng nhìn trộm hắn mới chịu được.
Triệu Dương nhỏ giọng thì thầm: "Bắt thằng khác phải sống thế nào đây."
"Chúng tôi tìm cậu mãi, gọi điện thoại mà ông chẳng nhấc máy gì." Hầu Chính đĩnh đạc ngồi xuống cạnh Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm lấy điện thoại ra xem thử, rồi áy náy cười với hai người: "Điện thoại để chế độ im lặng, quên đổi lại. Tìm tôi có gì không?"
Triệu Dương nói rõ ý đồ: "Nửa tháng sau, nhà trường sẽ tổ chức cuộc thi ca hát. Hội học sinh muốn mời cậu làm giám khảo."
Cậu và Hầu Chính đều thuộc hội học sinh, lại trùng hợp cùng lớp với Vệ Tây Lẫm, hội học sinh liền giao nhiệm vụ này cho họ.
"Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-thien-hoang-cua-sieu-sao/1170616/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.