Chương trước
Chương sau
Vệ Tây Lẫm V: Thế giới lớn như vậy, tôi muốn đi xem xem. [Hình ảnh sân bay Schiphol]
"Cha, mẹ, chị, ba người ăn trước đi. Tâm Tâm thích ăn thịt thăn chua ngọt, con đi làm thêm." Cố Duyên Tranh luôn rất thương cô cháu gái ngoại Điền Tâm Tâm này.
Cố Duyên Yên vội nói: "Con bé chỉ là đứa nhóc thôi. Không cần phiền vậy..."
Trước giờ Điền Tâm Tâm luôn thân thiết với Cố Duyên Tranh, bé lanh miệng nói: "Cảm ơn cậu ạ!"
Cố Duyên Yên trợn mắt nhìn bé.
Điền Tâm Tâm bướng bỉnh làm mặt quỷ.
Cố Duyên Tranh khẽ gật đầu với Cố Duyên Yên, đi vào nhà bếp.
Điền Tâm Tâm rửa tay xong quay lại, thân thiết ngồi cạnh Vệ Tây Lẫm: "Anh Vệ ơi, lâu rồi không gặp. Trừng Trừng có khỏe không ạ? Bao giờ em mới có thể đến nông trường của anh và cậu chơi?"
Vệ Tây Lẫm cười nói: "Ở trong nông trường ấy, ngày xuân có thể ngắm hoa, mùa hạ có thể ăn trái, đến thu có thể câu cá, trời đông có thể nhìn tuyết. Em muốn đi lúc nào cũng được."
"Mẹ ơi, con muốn đi!" Điền Tâm Tâm sáng mắt nói với Cố Duyên Yên.
Cố Duyên Yên cười qua loa lấy lệ: "Chờ con nghỉ rồi nói sau." Cố Duyên Tranh đã đề cập với cô mấy lần về việc dẫn Điền Tâm Tâm đến nông trường chơi, nhưng quê Vệ Tây Lẫm cũng ở đó, thành ra Cố Duyên Yên vẫn luôn lảng tránh. Nguyên nhân này không nói với con gái được.
Điền Tâm Tâm mất hứng bĩu môi. Lần đầu tiên mẹ không đồng ý, bé không nghĩ nhiều, nhưng nay đã là lần thứ tư, mẹ vẫn cự tuyệt. Chẳng lẽ mẹ với cậu cãi nhau? Bé liếc Cố Duyên Yên rồi lại liếc vào nhà bếp, cái mặt trông đến là tinh quái.
Mẹ Cố thấy rõ, cũng chỉ làm như không biết.
Cố Duyên Tranh làm thức ăn xong thì đi ra, thấy bầu không khí quái dị bèn nhìn Vệ Tây Lẫm tỏ ý hỏi. Có gì sao?
Vệ Tây Lẫm khẽ lắc đầu. Cố Duyên Yên dạy dỗ con gái, những người khác cũng không tiện nói gì.
Mẹ Cố đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Tâm Tâm, mau nếm thử thịt thăn chua ngọt cậu làm cho con đi."
Cố Duyên Yên vẫn nhíu mày không nói lời nào, biểu đạt sự không thích Vệ Tây Lẫm của mình.
Cố Duyên Tranh khẽ cau mày, rất thất vọng về chị. Chị em họ không thường cùng về chỗ cha mẹ, hiếm lắm mới gặp nhau ở nhà, dù phải giả bộ cũng phải giả bộ hòa thuận để cha mẹ không lo lắng chứ.
Cố Duyên Yên cảm ứng được ánh mắt trách cứ ác liệt của em trai, cõi lòng chợt lạnh, rồi bỗng nhiên ý thức được vấn đề ở chỗ nào bèn vội bỏ cái tâm trạng không thoải mái đi, bắt đầu nói ít chuyện thú vị đùa giỡn với cha mẹ. Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Cố Duyên Tranh, cô thầm cảm khái. Khi còn bé, cô là người chăm sóc em trai, giờ em lớn rồi, nhiều lúc lại như anh cả chỉ dẫn cho cô vậy. Cha mẹ nghiêm khắc là thế, nhưng họ đều không xa lánh Vệ Tây Lẫm, trông em trai cũng rất hạnh phúc. Chẳng lẽ cô thật sự lầm ư? Lần đầu Cố Duyên Yên nghiêm túc đấu tranh tư tưởng.
Điền Tâm Tâm bày ra cái tính lanh lợi, láu cá của con nít, bầu không khí trong phòng lại náo nhiệt lên lần nữa.
Bắt đầu từ hôm nay, Điền Tâm Tâm về nhà họ Cố ở với ông bà ngoại. Song, Cố Duyên Yên vẫn không đồng ý để Điền Tâm tâm tiếp xúc quá nhiều với bất kỳ một người nào thuộc nhà họ Vệ. Chẳng qua, cô cũng không tiếp tục tìm Vệ Tây Lẫm làm phiền nữa.
Vệ Tây Lẫm và cô vẫn hệt hai người xa lạ như cũ.
Vệ Tây Lẫm không để ý lắm, so với những người bất hạnh trong câu chuyện bị phản bội mà kiếp trước hắn nghe được thì hắn vẫn cảm thấy mình quá hạnh phúc. Chỉ cần lập trường Cố Duyên Tranh kiên định, hắn đã thấy rất thỏa mãn.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đảo mắt cái đã đến kỳ thi cuối kỳ.
Vệ Tây Lẫm thi xong môn cuối cùng, Cố Duyên Tranh tới trường đón hắn rồi chở hắn thẳng đến sân bay.
Vệ Tây Lẫm liếc ra ngoài cửa xe, khó hiểu, chậm rãi nói: "Mặc dù em đúng là có ít tài sản, nhưng vẫn chưa tới nỗi hấp dẫn vị thổ hào có tài sản mười tỉ như anh bắt cóc đi chứ nhỉ?"
Trong tay hắn còn cầm một hộp kem ăn dở. Lâu lắm rồi chưa ăn, quả thật là thèm phát hoảng. Cố Duyên Tranh dùng ánh mắt không vui nhìn hắn nửa ngày, song cũng không thể ngăn được động tác của hắn.
"Xuất ngoại." Cố Duyên Tranh kéo người xuống xe.
Vệ Tây Lẫm bất ngờ đầy mặt: "Đi đâu?" Chẳng thấy y ho he trước một tẹo nào.
Cố Duyên Tranh thản nhiên nói: "Hà Lan."
Tim Vệ Tây Lẫm ngừng đập: "... Để làm gì?"
Cố Duyên Tranh hời hợt nói: "Kết hôn."
"Hở... Gì cơ?" Vệ Tây Lẫm bất giác nuốt kem trong miệng xuống, rồi không nhịn được rùng mình, chẳng biết là do kem lạnh hay là do hai chữ 'kết hôn' kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Chưa chuẩn bị tí nào mà hắn và Cố Duyên Tranh đã sắp kết hôn rồi ư?
Cố Duyên Tranh cầm hộp kem ném vào thùng rác, sau đó lấy khăn tay ra tỉ mỉ lau bơ dính trên môi Vệ Tây Lẫm.
Trên sân bay, người người tới lui đều tò mò nhìn họ.
Cố Duyên Tranh tựa như không biết, cũng không hề để ý. Nhìn người mình yêu có vẻ vẫn đang đứng hình, y bèn chủ động kéo cổ tay hắn, cất bước tiến về phía trước.
Cho đến khi lên máy bay Vệ Tây Lẫm mới tỉnh hồn, trái tim nhảy lên không ngừng. Hắn nghiêng đầu nhìn người đàn ông không hề có chút động tĩnh nào đó.
Cố Duyên Tranh lại lật xem tạp chí như không có chuyện gì xảy ra!
Vệ Tây Lẫm giật khóe miệng, lòng phát giận. Thế là hắn quyết định cầm một quyển tạp chí, cất cái giọng bình thản như thể ra nước ngoài kết hôn cũng bình thường chẳng khác đi mua đồ ngoại: "Sao đột nhiên lại quyết định vậy?"
Hắn bình tĩnh như vậy làm Cố Duyên Tranh hết bình tĩnh nổi, y gạt cuốn tạp chí trong tay hắn đi, cũng bỏ cuốn ở trong tay mình xuống: "Quyết định từ lâu rồi, sợ em không đồng ý thôi."
Vệ Tây Lẫm bày thờ ơ lên mặt, mà lòng thì đắc ý: Nhỏ nhen! Cho anh giả bộ này!
"À. Hôm nay dậy sớm quá, em ngủ một lát đã." Vệ Tây Lẫm nói rồi điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái nhất, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Cố Duyên Tranh xoa trán, hơi không biết làm sao. 'À' là ý gì? Là đồng ý hay là không đồng ý? Là vui sướng hay là không có vấn đề? Phản ứng của người yêu nằm ngoài dự đoán của y, y còn tưởng ít nhất hắn sẽ hỏi tại sao y không nói sớm hơn chút, tại sao lại không cầu hôn các kiểu cơ, hoặc là oán trách y tự quyết định chẳng hạn.
Vệ Tây Lẫm thấy vẻ mặt hơi ủ dột của y qua lớp kính râm, trộm cười. Hắn đương nhiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Song xung quanh còn có nhiều hành khách khác, chuyện hắn thắc mắc cũng không tiện để người ngoài nghe được. Nên không thể làm gì khác hơn là chờ máy bay hạ cánh.
Ban đầu hắn chỉ vờ ngủ, nhưng sau đó thì ngủ thật.
Cố Duyên Tranh không đoán được hắn nghĩ gì, nên nghiêng đầu nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của hắn. Cứ như thế đến khi máy bay đáp đất, y nhận về cái cổ nhức mỏi đến nỗi cơ mặt vặn vẹo theo.
Vệ Tây Lẫm buồn cười, cười hả hê một trận, rồi giúp y xoa bóp chốc lát mới ổn.
Nện bước nhẹ nhàng ra khỏi sân bay được một đoạn, Vệ Tây Lẫm dừng lại rút điện thoại, chụp vài tấm hình sân bay đăng lên weibo, miệng ngâm nga hát.
Vệ Tây Lẫm V: Thế giới này lớn như vậy, tôi muốn đi xem xem. [Hình ảnh Sân bay Schiphol].
Kết hôn là tin không thể công khai, nhưng vẫn có thể dùng cách mịt mờ để biểu đạt tâm trạng vui sướng.
Cố Duyên Tranh thấy hắn làm vậy bèn nhếch mép cười suиɠ sướиɠ, đồng thời còn ôm eo hắn, cúi người hôn môi hắn.
"Chờ đến lúc chúng ta công khai quan hệ, tôi nhất định sẽ cho em một lễ cầu hôn long trọng, độc nhất vô nhị."
Hành khách ra vào sân bay nở nụ cười thiện ý, tiếng huýt sáo ồn ào vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Vệ Tây Lẫm da mặt mỏng, cũng hơi lo sẽ bị nhận ra nên vội kéo Cố Duyên Tranh chạy đi, độ cong nơi khóe miệng trước sau không hề giảm.
Mập Mạp kịp thời thấy bài Weibo mới up của Vệ Tây Lẫm, thế là tim đập kịch liệt, hai mắt trừng lớn. Hai người này đi đâu chẳng bảo ai tiếng nào, tự nhiên lại chạy tới Hà Lan? Không phải như anh đang nghĩ đó chứ?
'Ting" một tiếng, có người bình luận weibo của Vệ Tây Lẫm.
Cố Duyên Tranh V: Thế giới này lớn như vậy, tôi muốn đi xem xem. ^-^ [Hình ảnh [Sân bay Schiphol].
Mập Mạp còn chưa cảm nhận xong tâm trạng phức tạp của mình hiện giờ thế nào, điện thoại lại vang thê một tiếng 'ting' nữa.
Là Vệ Tây Lẫm trả lời Cố Duyên Tranh.
Vệ Tây Lẫm V: Em mang anh đi theo, anh thì mang theo tiền. [Hình ảnh Đồng Euro]
Cố Duyên Tranh lại reply.
Cố Duyên Tranh V: Được.
Phía dưới là một cơn sóng netizens như vừa bị người ta đánh thức tới tham gia náo nhiệt.
Hoa nở hoa tàn: Nam thần cùng BOSS Cố lại đang show ân ái.
Vòng ngọt ngào: Nam thần lại đang phát đường.
Tui yêu 540: BOSS Cố lại đang cướp sô pha của Tây Lẫm huynh.
Fan não tàn của Vệ Tây Lẫm: Tui lại đang liếm màn hình.
Kem dưỡng da tay: Nam thần cùng BOSS Cố đến Hà Lan à? Hà Lan... Tui nhất định là đang nghĩ nhiều.
Tui gả cho BOSS Cố: Thím đúng là nghĩ nhiều!
...
Mập Mạp đọc mà lau mồ hôi, không biết làm sao nhìn trời. Hai người này thật đúng là tùy hứng!
Anh đoán Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh có thể đến Hà Lan kết hôn thật, song anh lại không hề lo lắng quan hệ của hai người sẽ bại lộ. Lâu nay, tin tức Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh hẹn hò thật giả quá nhiều, nhiều fans hâm mộ đã quen đến chai sạn. Người không tin vẫn cứ không tin, mà kẻ YY vẫn tiếp tục YY, không ai cản trở ai, chẳng những không ảnh hưởng xấu tới danh tiếng của Vệ Tây Lẫm, mà ngược lại còn khiến hắn nổi tiếng hơn. Vậy nên, cứ kệ họ thôi.
Mập Mạp cảm thấy, làm trợ lý của Vệ Tây Lẫm anh cần giải sầu, mà cũng xác thật phải giải sầu.
Lại nói đến bên Hà Lan.
Mấy tháng trước, Cố Duyên Tranh đã làm xong thẻ xanh (không phải quốc tịch) ở Hà Lan của hai người, sau đó xếp hàng mười mấy phút lấy được tờ giấy đăng kí kết hôn. Giấy đăng kí kết hôn chỉ là một tờ giấy rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt, nhưng hai người vẫn nên có nó.
Hai người chơi ở Hà Lan một tuần, trừ ngày đầu tiên không biết là do xấu hổ hay vì quá kích động mà hai người chẳng làm cái gì, chỉ trong sáng ở trong phòng Tổng thống hết một ngày. Những ngày còn lại, hai người gần như đều trải qua ở trên giường, nhà tắm, trong xe, phòng bếp và các loại địa điểm khác, chi tiết thì thẹn chẳng ai dám thốt thành lời. Mãi đến khi người nhà thúc giục hai người về nước, cả hai mới thu liễm lại, tốn thêm một ngày mua quà cho người thân mới nắm tay nhau trở về.
Nhờ có sự bảo mật của hãng hàng không đối với khách hàng VIP mà hai người lặng lẽ về nước, thành công tránh được giới truyền thông và fans hâm mộ.
Vệ Vân Phong và Mập Mạp cùng đến sân bay đón người, thấy Vệ Tây Lẫm cười cong mỏ, hạnh phúc ngập giữa đuôi lông mày thì lời muốn thốt ra lại trôi ngược vào trong. Thôi vậy, mặc dù quan hệ hôn nhân của họ không được pháp luật Trung Quốc bảo vệ, nhưng ít ra vẫn biểu đạt được sự thành ý và coi trọng của họ đối với nhau. Chỉ cần họ cả thấy hạnh phúc là được.
"Năm nay hai đứa định ăn tết như thế nào?" Vệ Vân Phong hỏi.
Vệ Tây Lẫm nhìn Cố Duyên Tranh. Trước đây rất lâu, họ đã quyết định năm nay sẽ ăn Tết ở nhà họ Cố.
Cố Duyên Tranh nói: "Tây Lẫm ăn Tết ở nhà tôi. Mấy ngày nữa, tôi sẽ mời bác trai, bác gái với Trừng Trừng tới nhà, hai nhà cùng ăn bữa cơm."
"Người nhà tôi không có vấn đề. Nhưng mà, cậu chắc chứ?" Vệ Vân Phong nhíu mày. Anh có nghe qua thái độ của Cố Duyên Yên.
Cố Duyên Tranh đan chặt tay vào tay Vệ Tây Lẫm, mặc dù y chỉ gật đầu nhè nhẹ nhưng người trong xe có thể nhìn ra sự trầm ổn và chắc chắn của y: "Yên tâm."
Vệ Vân Phong gật đầu, không nhiều lời nữa.
Ngoài cửa xe, bông tuyết bay tán loạn, yên tĩnh mà bình yên.
—— Quyển ba hoàn ——
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.