Vệ Tây Lẫm V: Nhất cố khuynh thành, lưỡng tình lương duyệt, tam tinh ở nhà, bốn mùa sung mãn, năm đời thịnh vượng.
"Ô?" Hà Minh Phong nhướng mày: "Hình như Vệ Tây Lẫm đã biết đáp án?"
Vệ Tây Lẫm cười mà không nói.
Hồng Tiêu cảm thấy áp lực, trái lại nghĩ đến khả năng Vệ Tây Lẫm đang sử dụng đòn tâm lý, bình tĩnh lại, nói: "Phồn vinh thịnh vượng."
"Đổi." Hà Minh Phong cười: "Vệ Tây Lẫm, cơ hội tới."
Cố Duyên Tranh nói một từ làm tất cả mọi người đều bất ngờ: "Ăn tết."
"Ăn tết?" Hà Minh Phong nhíu mày, thả tay: "Này là ý gì? Hoàn toàn không liên quan nha."
Khán giả có thể thấy thành ngữ, cũng cảm thấy từ 'ăn tết' này không liên quan gì đến thành ngữ, lại chú ý tới bộ dáng vô cùng tự tin của Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm nói: "Đốm lửa thiêu thảo nguyên."
Cố Duyên Tranh gật đầu khen hay.
Toàn trường ồ lên! Này rốt cuộc làm sao đoán được?
"Giải thích giải thích?" Hà Minh Phong không hiểu gì hỏi Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm mỉm cười: "Kỳ thật câu này có một 'câu chuyện xưa'. Năm trước lúc ăn tết, anh ấy đến nhà tôi chơi. Ở nông thôn không có cái gì chơi vui nên chúng tôi chán chết, đến bờ ruộng đốt lửa ngoài đồng nội tiêu khiển. Đường Quả nhắc 'sức sống', tôi nghĩ tới 'thịnh vượng', mà đồng bọn nhỏ bên tôi lại nhắc từ 'ăn tết' kỳ quái như vậy, tôi liền nghĩ tới chuyện đốt lửa. Thế nên ――"
"Woa ――" Mọi người hiểu rõ, tiếng vỗ tay thay nhau nổi lên.
Tổ 'Rau dưa trái cây' giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-thien-hoang-cua-sieu-sao/1170605/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.