Chương trước
Chương sau
Hắn vẫn tỏ vẻ ưu nhã thong dong như thường, bắt đầu giới thiệu với Cố Tu Nguyên và Trương Uyển Quân từng món quà ra mắt mình mang đến hôm nay.
"Mẹ, hộp lá trà màu đỏ này dành cho mẹ, có tác dụng làm đẹp dưỡng nhan. Dầu gội, sữa tắm, kem dưỡng da, kem chống nắng và kem dưỡng da tay này là con có ý tìm bạn trong ngành này điều chế, nếu mẹ cảm thấy dùng tốt, dùng hết cứ nói với con, con sẽ lại đến chỗ bạn con lấy. Còn có bình rượu này......." Vệ Tây Lẫm cầm lấy hộp rượu hồng nhạt: "Loại rượu này có thể điều dưỡng thân thể từ bên trong, mỗi ngày uống một chén, vừa đẹp, vừa khỏe nữa."
Trương Uyển Quân nhìn chai lọ nọ kia, trên hộp đựng đều không có nhãn mác, nhưng có đủ loại hoa văn, thiết kế cũng độc đáo, cực tinh xảo, thật không giống vật bình thường.
Vệ Tây Lẫm lại đẩy hộp lá trà màu xanh, rượu và thuốc lá đến trước mặt Cố Tu Nguyên: "Ba, còn này dành tặng ba. Hy vọng ba sẽ thích. Còn mấy món trái cây nữa, đều là sản phẩm của nông trường do con và A Cố lập ra, vô cùng ngon miệng."
Trên bàn trà còn một đống đồ hắn không giới thiệu. Trong lòng Cố Tu Nguyên và Trương Uyển Quân hiểu rõ đây là đưa cho Cố Duyên Yên. Trương Uyển Quân đã báo với Cố Duyên Yên rằng đêm nay Vệ Tây Lẫm sẽ tới nhà ăn cơm. Cố Duyên Tranh cũng đã từng gọi cho Cố Duyên Yên, nhưng cô vẫn không tới. Mọi người đều ăn ý không nhắc tới cô.
Cố Duyên Tranh đưa ly nước lạnh người giúp việc vừa mang lên cho Vệ Tây Lẫm, nói một câu: "Ba, mẹ, mấy thứ Tây Lẫm mang đến không dễ kiếm được, hai người dùng cho bản thân là được."
Trương Uyển Quân và Cố Tu Nguyên nhìn nhau. Nói thật, ngoại trừ việc Vệ Tây Lẫm là nam, chỉ nhìn trước mắt thôi, bọn họ đã rất vừa ý Vệ Tây Lẫm rồi. Hơn nữa nếu đã đồng ý cho Cố Duyên Tranh và Vệ Tây Lẫm ở bên nhau, bọn họ sẽ không ra oai làm khó gì cho Vệ Tây Lẫm. Nếu phải làm khó, còn không bằng lúc trước không đồng ý. Vợ chồng Cố Tu Nguyên đều nhất trí ở quan điểm này.
Trương Uyển Quân bảo người làm dọn quà xuống, nói với Vệ Tây Lẫm: "Tây Lẫm, con thật có lòng. Nghe Duyên Tranh nói hôm nay con còn đóng phim, hẳn là sẽ đói bụng đi? Chúng ta xuống bếp."
Đại khái là đã được Cố Duyên Tranh nhắc trước rằng Vệ Tây Lẫm thích ăn món Hoa, tất cả các món trên bàn cơm đều xuất phát từ Hoa Hạ, món nhiệt món hàn, món mặn món canh, vô cùng phong phú.
Ban đầu vốn Cố Tu Nguyên còn không biết nói gì, sau lại khó chống Vệ Tây Lẫm đã từng đọc qua nhiều thứ, bất cứ đề tài gì cũng có thể nói vài ba câu, lại có Cố Duyên Tranh cùng phối hợp, đề tài chuyển không ngừng, dí dỏm hài hước. Trương Uyển Quân cười mãi, vô cùng thoải mái. Kế đó Cố Tu Nguyên cũng bất giác gia nhập cuộc trò chuyện. Đặc biệt là khi Vệ Tây Lẫm nhắc tới võ thuật cổ đại Hoa Hạ cảm thấy có chút đáng tiếc, hiển nhiên đã chạm vào nỗi lòng của Cố Tu Nguyên, hai người ba một lời con một lời, nói nói ăn ăn đến là vui vẻ.
Cố Duyên Tranh không hề mở miệng, thỉnh thoảng gắp thêm đồ ăn vào chén cho người yêu.
Sự thưởng thức và yêu thích đối với Vệ Tây Lẫm trong mắt Cố Tu Nguyên càng tích càng sâu, trong lòng thầm nghĩ, nếu hôm nay ở đây là một con dâu nữ, nhất định vĩnh viễn không có khả năng xảy ra một màn này.
Bữa tối dần kết thúc, Cố Tu Nguyên buông đũa.
Vệ Tây Lẫm, Cố Duyên Tranh va Trương Uyển Quân buông đũa theo, biết Cố Tu Nguyên có chuyện muốn nói.
Cố Tu Nguyên dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua nhìn lại giữa Cố Duyên Tranh và Vệ Tây Lẫm, đầu tiên nói với Cố Duyên Tranh: "Nếu con đã dẫn Vệ Tây Lẫm về gặp ba và mẹ con, này chứng tỏ con đã quyết muốn ở bên cậu ấy. Một khi đã như vậy, về sau phải đối xử với cậu ấy thật tốt. Nếu về sau ba nghe được con đùa bỡn với tình cảm của người ta, dù con là con ba, ba cũng sẽ giáo huấn con."
"Sẽ không có ngày đó." Cố Duyên Tranh nghiêm túc nói: "Con biết điều con muốn là gì, em ấy chính là điều con muốn."
Cố Tu Nguyên không tỏ ý kiến, lại nhìn về phía Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú lắng nghe.
"Con cũng vậy. Duyên Tranh đối với con thế nào, trong lòng con đều rõ, chúng ta đây cũng nhìn rõ. Ba không hy vọng có một ngày phát hiện mình nhìn nhầm." Cố Tu Nguyên trầm giọng nói.
Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là lời khẳng định lớn nhất dành cho Vệ Tây Lẫm, chính tai nghe như thế, Vệ Tây Lẫm gần như không thể tin được, trố mắt mấy giây mới bừng tỉnh, trịnh trọng nói: "Cảm ơn ba! Ba, có người ba như người làm trưởng bối, con và A Cố thật sự rất may mắn."
Cố Tu Nguyên hừ nhẹ một tiếng.
Vệ Tây Lẫm khẩn trương nhìn Trương Uyển Quân.
Trương Uyển Quân nâng môi cười nhạt, không nhiều lời: "Chỉ cần các con vui là được. Chúng ta qua phòng khách ngồi đi."
Bốn người chuyển đến phòng khách.
Lúc này Vệ Tây Lẫm đã giảm bớt một phần câu nệ so với trước khi ăn, tăng thêm phần tùy ý, Cố Tu Nguyên và Trương Uyển Quân đều âm thầm gật đầu. Hiện lời đã nói ra, nếu Vệ Tây Lẫm còn dè dặt như vậy, bọn họ nhìn vào cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, tùy ý một chút mọi người ở cùng nhau sẽ càng thoải mái hơn.
Vệ Tây Lẫm lấy một chùm nho trên mâm trái cây đưa cho mẹ Cố: "Mẹ, mẹ nếm thử đi. Trái cây ở nông trường tụi con là trái cây thiên nhiên thuần khiết, còn ngọt lành ngon miệng nữa. Đợi một thời gian nữa, con sẽ đưa ít rượu nho tới cho ba mẹ."
Nói xong, hắn lại cầm một chùm đưa cho ba Cố: "Ba, ba cũng nếm thử đi."
Trong lòng Cố Tu Nguyên có chút suиɠ sướиɠ, có ảo giác mình có thêm thằng con. Cố Duyên Tranh cũng hiếu thuận với ông, nhưng mấy chuyện như dâng trái cây, thêm cơm hay gắp đồ ăn thì y chưa từng làm bao giờ.
"Anh đâu?" Cố Duyên Tranh nhẹ giọng hỏi bên tai Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm thấy ba mẹ Cố không chú ý, liếc y một cái, nhỏ giọng nói: "Sao anh không tự lấy đi?" Làm loạn cái gì?
Cố Duyên Tranh cảm thấy lúc này người yêu có chút khoe khoang, yêu đến chết cái biểu tình của hắn rồi, ý cười trong mắt đã muốn tràn ra ngoài. Không có nho ăn, nắm tay cũng được. Y không coi ai ra gì mà nắm tay thanh niên, cùng nhau đặt trên đầu gối, một tay khác tùy ý nhấn điều khiển từ xa.
Kỳ thật Trương Uyển Quân có thấy động tác nhỏ của Vệ Tây Lẫm, âm thầm buồn cười. Nếm một quả nho, bà kinh hỉ nâng mày lá liễu: "Quả nhiên là thật ngọt. Tây Lẫm, con cũng ăn đi."
"Dạ." Vệ Tây Lẫm nói: "Mẹ thích là tốt rồi. Chờ hai người ăn xong, con và A Cố sẽ lại cho người đưa tới."
Chần chờ một chút, hắn nói: "Tạm thời con còn chưa công khai với ba mẹ con, chỉ sợ còn phải qua một đoạn thời gian mới có thể mời ba mẹ đến nông trường chơi. Mong ba mẹ thông cảm."
Trương Uyển Quân chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thật thành thật. Lăn lộn trong giới giải trí nhưng vẫn có thể bảo trì phần chân thành này, quả là hiếm có. Cố Duyên Tranh lo bà và Cố Tu Nguyên sẽ hỏi đến chuyện nông trường, trước đã có giải thích qua với bọn họ, không nghĩ tới đứa nhỏ này vẫn chủ động nói ra.
"Đều là bậc cha mẹ, sao chúng ta có thể không hiểu?" Trương Uyển Quân không chút để ý cười cười.
Cố Duyên Tranh nhận thấy thanh niên hoảng hốt vài giây, biết nhất định hắn đang nghĩ tới ba mẹ hắn, nhéo nhéo ngón tay hắn: "Đừng lo, sẽ có biện pháp." Y không nói chuyện hôm nay Vệ Vân Phong đã thẳng thắn nói hết sự việc với ba mẹ Vệ cho Vệ Tây Lẫm biết, một mặt là không muốn hắn lo lắng, một mặt khác là theo kế hoạch của Vệ Vân Phong, đây cũng không phải lúc để Vệ Tây Lẫm ra mặt.
Nhờ Vệ Vân Phong dò đường giúp y và Vệ Tây Lẫm, trong lòng Cố Duyên Tranh cũng không khỏi xoắn xuýt. Y càng muốn theo người yêu đối mặt với chỉ trích và lửa giận của ba mẹ Vệ. Nhưng nhờ Vệ Vân Phong ra mặt quả là biện pháp hữu hiệu nhất để giảm kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho ba mẹ Vệ. Hai bác chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong lòng là chuyện nhỏ, nhỡ đả kích đến thân thể thì trong lòng y và Vệ Tây Lẫm cũng sẽ có vướng mắc. Thế nên, trước chỉ có thể làm phiền Vệ Vân Phong. Về sau ngày còn dài, luôn có cơ hội báo đáp nhân tình.
Ngồi chơi với ba mẹ trong chốc lát, Cố Duyên Tranh nhìn thời gian: "Ba, mẹ, giờ không còn sớm. Mai Vệ Tây Lẫm còn phải làm việc, con dẫn em ấy lên nghỉ ngơi trước."
Trương Uyển Quân gật gật đầu. Vệ Tây Lẫm cũng đã gọi ba mẹ rồi, bà cũng không thể từ chối người ta ở lại một đêm được.
"Đóng phim rất mệt, hai đứa con đều đi nghỉ sớm chút đi đó." Trong lời bà như có ý ám chỉ.
Mặt Vệ Tây Lẫm nóng lên, hơi nghi ngờ mình đã đỏ mặt rồi, xấu hổ cười một cái: "Ba, mẹ, hai người cũng nghỉ ngơi sớm nhé. Chúc hai người ngủ ngon."
Bị Cố Duyên Tranh kéo vào một gian phòng, nghe được tiếng cửa phía sau bị đóng lại, hắn thả lỏng cả người, xoay hai vòng tại chỗ.
Cố Duyên Tranh hai tay ôm ngực dựa trên cửa, mỉm cười nhìn hắn xoay hai vòng rồi lại xoay hai vòng.
"A Cố, em vui quá, thật sự không nghĩ tới ba mẹ anh đều cởi mở như vậy."
"Vừa rồi còn thoải mái hào phóng kêu ba mẹ, hiện tại lại thẹn thùng sao?" Cố Duyên Tranh mở tủ quần áo ra tìm quần áo cho hắn.
"Ai thẹn thùng?" Vệ Tây Lẫm bò lên lưng y, cười xấu xa thổi khí vào tai y.
Bên tai Cố Duyên Tranh lập tức đỏ lên, dùng sức đánh mông hắn vài cái trừng phạt rồi lấy ra hai cái áo tắm dài, cõng hắn tiến vào phòng tắm.
"Anh muốn làm gì?" Vệ Tây Lẫm cảnh giác nhảy xuống người y, nhìn hai cái áo tắm dài trong tay y, hai cái.
Cố Duyên Tranh ung dung cởϊ qυầи áo: "Hôm nay anh cũng rất vui, cho nên, chúng ta tắm cùng đi."
"Anh đừng xằng bậy!" Vệ Tây Lẫm nhanh chóng bay ra sau, cảnh giác nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của y.
'Rào', nước đột nhiên phun ra từ vòi sen, người Vệ Tây Lẫm lập tức ướt sũng, cảnh xuân lấp ló dưới lớp áo màu trắng khiến người mơ màng.
Cố Duyên Tranh cúi đầu hôn lên đi, trên tay dùng sức, 'xoạt' một tiếng, quần áo trên người Vệ Tây Lẫm biến thành mảnh nhỏ.
Hô hấp nặng nề của người đàn ông hòa vào trong tiếng nước càng có vẻ như có như không, trái lại càng thêm vài phần tình, sắc, độ ấm trong phòng tắm dần tăng lên. Vệ Tây Lẫm ý loạn tình mê, thuận theo bản thân, tựa vào lồng ngực rộng lớn của người đàn ông......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.