Chương trước
Chương sau
Vệ Tây Lẫm V: Tôi thấy mình còn có thể cứu vãn mà, thật đó.
Ba mẹ Vệ bị thái độ cứng rắn của Vệ Vân Phong làm không biết nói gì.
Ba Vệ gọi Vệ Tây Lẫm không được lại gọi Mập Mạp, tất cả đều máy bận. Lửa giận trong lòng không có chỗ phát dần tịt ngòi.
Bầu không khí im ắng bao trùm phòng khách.
Vệ Vân Phong lén thả lỏng. Lúc này, anh đã thuận lợi hoàn thành một phần ba kế hoạch. Sở dĩ hôm nay anh đến đây là có dụng ý. Trước khi nói sự thật, anh đã trải sẵn đường để ba mẹ dễ tiếp nhận hơn, giảm thiểu khả năng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ hại thân. Ngoài ra, anh đã thay mặt họ nhắm hỏa lực vào Vệ Tây Lẫm cũng cướp luôn những lời mắng nhiếc chửi rủa, phần nào làm suy yếu lửa giận của ba mẹ, nếu thành công thì họ sẽ vì sự nghiêm khắc và phẫn nộ của mình mà thiên vị con thứ một chút. Dù chẳng đáng là bao nhưng vẫn có lợi cho Vệ Tây Lẫm.
Vệ Vân Phong lặng yên nhặt chỗ hoa quả bị ném dưới đất lên, trái nào lành lặn thì thả vào rổ trái nào hư hao thì ném vào thùng rác, sau đó, lấy khăn lau sạch sàn nhà bẩn.
Ba mẹ anh đều không yên lòng, lặng lẽ tiêu hóa nguồn tin tức vừa biết.
"Không được!" Ba Vệ đột nhiên đứng vụt dậy và rời khỏi phòng: "Tôi lên thành phố tìm con."
Vệ Vân Phong hấp tấp ngăn cản: "Bây giờ nó đang ở trường quay, phải bí mật nên chẳng ai biết nó ở chỗ quái nào." Lúc này chưa phải thời điểm thích hợp để hai bên đối chất.
Ba Vệ tức khắc nhớ đến Cố Duyên Tranh: "Duyên Tranh cũng không biết Tây Lẫm ở đâu ư?"
Vệ Vân Phong sớm dự đoán ba mình sẽ hỏi vấn đề ấy bèn nổi giận đùng đùng: "Ba đừng nhắc đến thằng đó! Cố Duyên Tranh chính là người yêu của Vệ Tây Lẫm đó! Nhìn anh ta quan tâm Tây Lẫm, con còn tưởng bọn họ là bạn thân, ai dè là bạn trai! Còn nói cái gì mà cả hai hết sức nghiêm túc rồi còn đã được ba mẹ anh ta ưng thuận. Quả là nực cười! Ồ, con mới nói nhầm, Vệ Tây Lẫm làm gì mang họ Vệ nữa."
Người ba vốn đang thất vọng tột cùng trước hành vi lừa gạt của Cố Duyên Tranh thì bị nghẹn họng bởi câu cuối, lửa giận sắp phun trào như bong bóng xì hơi một nửa, bất lực trông về phía Vệ Vân Phong.
Vệ Vân Phong vẫn cố chấp.
"Ba, sớm hạ quyết tâm đi ạ." Anh đứng lên, mượn thân hình cao lớn để gây áp lực lên ba mình: "Trước khi mối quan hệ của bọn họ bại lộ, ba tranh thủ đoạn tuyệt miễn sau này liên lụy đến nhà ta."
Mẹ Vệ tức đến run rẩy, chỉ vào mặt anh: "Nói lại cho mẹ? Chỉ vì thằng bé yêu đàn ông mà con bỏ mặc?"
Vệ Vân Phong suýt bật cười thành tiếng. Mẹ thật mạnh mẽ! Có điều, hiện tại nào phải lúc để nghỉ ngơi.
Anh từ tốn nói: "Con hiểu ý mẹ, mẹ định trước tiên nghĩ cách tách hai người ra phải không?"
Mẹ Vệ liên tục gật đầu: "Đúng, chính là ý này. Em trai con phạm sai lầm, chẳng lẽ không cho nó cơ hội sửa chữa?"
Vệ Vân Phong nhụt chí tựa vào ghế sofa, tuyệt vọng lắc đầu: "Khó lắm mẹ ạ. Mẹ chưa biết Cố Duyên Tranh là độc đinh của dòng họ vừa giàu có vừa quyền lực của Đế Kinh nhỉ? Đáng lý gia đình như thế càng bài xích hơn chúng ta, vậy mà họ sẵn sàng chấp nhận chuyện yêu đương của con mình và Vệ Tây Lẫm, mẹ cho rằng chỉ bằng chúng ta cũng ép hai người chia tay được sao?"
Ba Vệ hoài nghi hỏi lại: "Duyên... bố mẹ Duyên Tranh thật sự đồng ý cho hai đứa ở bên nhau?"
Vệ Vân Phong gật đầu khẳng định: "Theo con biết thì là như vậy. Thỉnh thoảng, Vệ Tây Lẫm và bà bên ấy còn liên hệ qua lại, quan hệ rất đỗi thân thiết. Ban đầu, Cố Duyên Tranh định tối qua dẫn Tây Lẫm về ra mắt nhưng vì ba anh ta có việc đột xuất nên đổi thành hôm nay."
"Cái này..." Mẹ Vệ đi tới đi lui trong phòng khách, vừa lo sau tối nay mọi việc sẽ càng khó giải quyết vừa lo con mình vì lần đầu ra mắt mà hành xử thiếu lễ độ dẫn đến bị coi thường, đủ loại cảm xúc chua cay mặn đắng hòa quyện đến mức không biết làm sao cho phải.
"Ông à, nhanh điện lại cho Vệ Tây Lẫm." Lúc này, bà không còn gọi 'Tây Lẫm' hay 'con thứ' nữa rồi.
Ba Vệ thử gọi nhưng vẫn tắt máy, ông thở dài với khuôn mặt u sầu.
Vệ Vân Phong đổ thêm dầu vào sửa: "Ba mẹ cứu không nổi đứa con này nữa đâu, mọi người nghe con khuyên mau mau đuổi nó khỏi nhà đi."
Ba Vệ hung ác trừng mắt nhìn anh: "Câm miệng."
Vệ Vân Phong nhận thấy bầu không khí không sai biệt lắm, diễn ra đúng kế hoạch, lặng lẽ hút điếu thuốc rồi đưa cho ba mình.
Ở studio, Vệ Tây Lẫm hắt xì một cái và liên tục xoa mũi, hết sức buồn bực, mấy nay có bị cảm đâu, hay do bụi trong không khí?
Mập Mạp đưa cốc nước cho hắn.
[Tử Thần đến I] đã quay được vài ngày. Vệ Tây Lẫm cảm thấy nếu chẳng ai công nhận điểm tốt của nó thì việc tổ chức nghi thức khai máy là vô nghĩa, nên hắn bỏ qua và âm thầm khởi quay. Mặc dù câu chuyện xảy ra trên nước Hoa Kỳ nhưng họ không thật sự chạy tới đó diễn, quá tốn kém. Với tư cách là một đạo diễn, hắn am hiểu phương pháp vừa đấm vừa xoa, nhờ đó quá trình ghi hình khá thuận lợi.
Năm giờ chiều,Vệ Tây Lẫm tuyên bố buổi quay phim hôm nay kết thúc khiến mọi người vui mừng vỗ tay.
"Đạo diễn, cũng còn sớm, hay là cùng đi ăn nhé?" Mary, vai nữ chính số 1, tiến đến trước mặt Vệ Tây Lẫm, bạo gan thả thính. Cô được mời về tham gia mặc dù ở Mỹ cô chỉ là diễn viên hạng ba. Ai bảo Vệ Tây Lẫm chưa mấy tiếng tăm đây? Muốn mời ngôi sao hạng A cũng chẳng được. Có điều, diễn xuất của Mary cũng không tồi cộng thêm sự gọt giũa từ Vệ Tây Lẫm nên đã tiến bộ nhanh chóng.
Điền Sướng vô tình trông thấy ám hiệu ngầm trong mắt Mary, vừa cười cười lắc đầu vừa đưa đồ cho quản lý thu dọn. Mấy ngày nay ngày nào cũng quay tới tận bảy giờ, có đôi khi còn định quay đến khuya, đây là lần đầu tiên Vệ Tây Lẫm cho nghỉ sớm, ắt hẳn có việc quan trọng cần làm. Mary không có mắt nhìn như vậy nhất định sẽ bị sập cửa vào mặt*.
(*Sập cửa vào mặt: thành ngữ chỉ việc bị từ chối, bị lạnh nhạt.)
"Cô mời mọi người đi chung nhé vì đồ ăn châu Á ngon hơn khi quây quần đông đúc. Tôi có việc phải đi trước rồi."
Vệ Tây Lẫm gật đầu chào Mary và vội vã rời khỏi.
Ô tô của Cố Duyên Tranh đã đỗ ngoài trụ sở Điện ảnh và truyền hình, Vệ Tây Lẫm lanh lẹ chui vào ngay sau khi cửa xe bật mở, lanh lẹ gật đầu với Cố Duyên Tranh, lanh lẹ lần mò trong đống đồ ở dãy ghế sau.
"Sao không thấy quần áo của em đâu? Rõ ràng em đã sửa sang cho đẹp, rồi đặt ở sofa phòng khách cho anh mang theo lúc đón em rồi mà?"
Vệ Tây Lẫm nôn nóng dứt lời thì trước mặt xuất hiện một cái túi giấy, chiếc túi hắn đựng quần áo.
Cố Duyên Tranh buồn cười nhìn hắn. Thanh niên khẩn trương nha. Thực ra trong ấn tượng của y, ngoại trừ lúc ở trên giường, bà xã chẳng mấy khi căng thẳng thế này.
Vệ Tây Lẫm ho khan, nhận túi giấy, cường điệu nói: "Em không hề khẩn trương."
Cố Duyên Tranh gật đầu như thật: "Ừ."
Vệ Tây Lẫm tức giận lườm y, bất chấp tất cả không buồn che giấu sự căng thẳng và thái độ trân trọng buổi tối hôm nay, cởϊ qυầи áo để thay đồ trong túi giấy.
Bởi vì động tác này mà qυầи ɭóŧ của hắn lệch xuống một chút.
Yết hầu Cố Duyên Tranh nhấp nhô, tay không tự chủ được đưa tới vuốt ve cơ bắp căng tròn mềm mượt trước mắt.
Vệ Tây Lẫm vừa thẹn vừa tức, ngẩng đầu, hầm hầm xoáy vào y: "Lúc nào rồi mà anh còn!"
Cố Duyên Tranh hiểu người yêu rất sốt ruột nên không đành lòng trêu chọc, thu vuốt sói rồi đưa quần dài qua, còn xoa xoa đầu hắn.
"Đừng cuống, vẫn đủ thời gian."
"Quà biếu em chuẩn bị anh mang theo không? Thuốc lá, rượu, trà ---" Vệ Tây Lẫm còn chưa dứt lời thì một nụ hôn ấm áp và nặng nề đặt lên môi hắn.
"Đều mang cả, đừng lo lắng." Cố Duyên Tranh vuốt ve người trong lòng, con ngươi đen nhánh chiếu thẳng vào mắt đối phương, trấn an: "Mẹ anh cực kỳ dễ gần, và ba tuy nhìn như nghiêm khắc nhưng thực ra rất thấu tình đạt lý. Về phần chị gái anh..."
Trái tim Vệ Tây Lẫm nảy lên, nắm chặt tay y. Thông qua giọng điệu nhạt nhẽo của Cố Duyên Tranh mỗi lần nhắc đến chị, không cần nói, hắn cũng biết Cố Duyên Yên không ủng hộ mối quan hệ này. Những lúc thế này, lòng hắn chỉ bình tĩnh khi nắm tay Cố Duyên Tranh mà thôi.
Cố Duyên Tranh lật tay nắm lại tay y: "Chị ấy ngang hàng chúng ta, bất kể chị ấy tỏ thái độ gì cũng không thành vấn đề."
Vào ngày trọng đại như này, Vệ Tây Lẫm không thích nói những điều ảnh hưởng đến tâm trạng cả hai, ngoài nhếch môi cười, trong thấu hiểu, quá nửa là Cố Duyên Yên sẽ không xuất hiện trên bàn ăn tối nay.
Hắn giúp người đàn ông của mình sửa cà vạt, cúi đầu ngắm nghía bản thân: "Trên người em còn gì chưa ổn không?"
"Rất ổn, rất đẹp trai." Cố Duyên Tranh quen thói định ôm người vào lòng lại bị Vệ Tây Lẫm đẩy ra.
"Đừng làm nhàu quần áo em."
Cố Duyên Tranh không đáp, đặt tay hắn lên đùi, mười ngón đan xen.
Tài xế vững vàng lái ô tô đến trước cổng biệt thự.
Sau khi đôi tình lữ xuống xe, anh ta còn định xách đồ giúp nhưng bị Cố Duyên Tranh ngăn cản.
Nhờ ảnh chụp và TV mà Vệ Tây Lẫm biết một nam một nữ ngồi trên sofa là ba mẹ người yêu: Cố Tu Nguyên và Trương Uyển Quân. Thật ra, hắn từng có duyên gặp mặt Cố Tu Nguyên một lần ở quân doanh.
Cố Duyên Tranh kéo bà xã qua.
"Ba mẹ, đây là người yêu con, Vệ Tây Lẫm. Tây Lẫm, đây là ba mẹ anh, em cứ gọi ba mẹ là được."
Thái dương Cố Tu Nguyên giật nảy.
Trương Uyển Quân bất ngờ, nở nụ cười khách sáo với Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm cúi chào, kế tiếp lưu loát gọi Cố Tu Nguyên một tiếng: "Mẹ!" xong xuôi lập tức gọi Trương Uyển Quân là: "Ba!"
Cố Duyên Tranh sững sờ rồi bật cười.
Cố Tu Nguyên thất thố ho khan.
Trương Uyển Quân: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.