Ôn Ngôn càng nói càng loạn, nhưng Đường Dịch vẫn nghe rõ, trong lòng cũng cảm thấy dở khóc dở cười, nói rằng: "Lúc nào thì ta muốn đuổi em đi chứ, cả ngày em cứ nghĩ lung tung gì đâu không ấy?"
Ôn Ngôn khóc: "Không phải là chàng nói chỉ giữ em một tháng thôi sao..."
Đường Dịch bất đắc dĩ, cười nói: "Ý của ta là cho em một tháng để suy nghĩ thôi, em muốn đi thì đi, không thì muốn ở lại cứ ở lại, em muốn ở lại thì đương nhiên ta sẽ hoan nghênh rồi."
Tiếng khóc của Ôn Ngôn nhỏ đi nhiều, như không tin được hỏi lại: "Vậy sao lúc chàng đắp chung chăn lại nói không cần biết có mặt chàng hay không chứ?"
Đường Dịch nghẹn lời, người thời này vẫn quan niệm rất bảo thủ, sao hắn lại quên mất chứ. Trong lòng hắn luôn cảm thấy Ôn Ngôn vẫn còn nhỏ, dù là một tiểu ca nhi thì lúc hai người họ đắp chung chăn cũng là đắp hai bên khác nhau, ở giữa còn cách một khoảng trống lớn nữa, có gì quá mức đâu, lại không ngờ Ôn Ngôn lại không nhìn chuyện này theo cách này.
Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Ôn Ngôn, lưu lại một vết đỏ hồng, thở dài nói: "Ôn Ngôn, ta hi vọng rằng em suy nghĩ kỹ rằng rốt cuộc mình muốn cái gì, ta biết trước đây em quá khổ rồi nên bây giờ sống cùng ta có ăn có mặc liền cảm thấy đây là ngày tháng tốt đẹp nên muốn trao mình cho ta, nhưng em phải biết thế giới này lớn lắm, ngày tháng tốt đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-thang-cap-cai-tao-phu-nhi-dai/2002908/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.