Lúc Đường Túc đi tìm, Vương Chiêu Sơn không sang ngay. Ông ấy sợ có người ngửi thấy mùi mà lần theo, nên giả vờ chơi nốt một ván bài, lại giả bộ ngáp ngắn ngáp dài nói muốn đi ngủ, rồi mới lén chạy qua.
“Ồ, Trần Nhiễm tính thử làm Cửu chuyển đại tràng rồi hả?”
“Vâng, cháu muốn thử xem sao. Nhưng cháu không nếm được vị, nên nhờ chú giúp cháu thử món.”
Vương Chiêu Sơn không trả lời ngay. Ông ấy liếc nhìn nét mặt Trần Nhiễm, thấy khi cô nói câu đó vẻ mặt rất bình thản, không chút d.a.o động, lúc đó mới yên tâm.
“Cháu yên tâm đi! Cái lưỡi của chú nhạy hơn gấp mấy lần Bạch Khánh kia! Trong giới phê bình ẩm thực, chú cũng có chút tiếng tăm đó nha!”
Trần Nhiễm gật đầu, canh đúng thời gian, vớt lòng già vừa chín tới ra khỏi nồi.
“Hay lắm, độ đàn hồi chuẩn luôn! Làm xong chắc chắn vừa dai vừa giòn sần sật!”
“Em nắm đúng độ lửa thật đấy! Cứ canh giờ thế này là chuẩn. Chứ nếu là anh, chắc phải chọc đũa vào mấy lần cho chắc ăn!”
Trần Nhiễm bật cười, bắt đầu thái lòng già.
Vương Chiêu Sơn vỗ vai Đường Túc một cái, bảo anh ấy bớt nói lại.
Ông ấy đã tiếp xúc với Trần Nhiễm từ hồi còn ở nhà trẻ với món đầu sư t.ử đầu tiên đến tận bây giờ, ít nhiều cũng hiểu tính cô.
Nụ cười vừa rồi nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng tám phần là vì căng thẳng.
Tính cách của cô có chút hướng nội, yêu cầu đối với bản thân cực cao, hơn nữa rất không để ý đến bên ngoài. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/5044851/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.