Là người ở KTV Bạch Thiên Nga, cực kỳ giỏi rửa cá diếc nhỏ! Giọng tổng giám đốc Hứa vẫn giữ vẻ kiêu ngạo như thường lệ, nhưng nếu ai quen bà ấy sẽ nhận ra, trong lời nói ấy ẩn chứa đôi chút dè dặt: “Chúng tôi còn liên hệ được cả với Đỗ Triệu Hổ, nhưng ông Hứa cứ khăng khăng phải có người đi đón tận nơi, trông chừng kỹ lưỡng thì mới chịu để Đỗ Triệu Hổ qua đây. Cuối cùng Đường Dương phải tự mình đi đón rồi.”
“Còn mẹ tôi nữa, bà ấy cũng đòi qua. Tôi bảo bà ấy tự đến thôi, vậy mà bà ấy cứ nhất quyết quay về lấy cho được hũ dưa bà ấy tự muối ở nhà. Bà ấy bảo từng hứa với cô hồi ở Dương Liên Sơn rồi…”
Trần Nhiễm quay đầu lại, thì ra là Thư Kiến Dân, lâu rồi không gặp!
Đột nhiên có một vật nhỏ bay bổ nhào tới, một tay ôm lấy tay Trần Nhiễm: “Cô Trần! Em nhớ cô lắm, lâu rồi chưa được ăn món đầu sư t.ử của cô!”
Trần Nhiễm cúi đầu nhìn, là Chúc Huống Huống.
Thôi được rồi. Nếu Đường Dương đã tự mình đi đón người, thì việc cô học trò út của cô ấy là Chúc Huống Huống xuất hiện ở đây cũng là điều dễ hiểu.
Lâu không gặp, Chúc Huống Huống có vẻ gầy đi, nhưng vai lại rộng hơn hẳn.
Trần Nhiễm cúi xuống định bế cô bé lên, ngập ngừng một chút rồi đổi ý, ngồi xuống ôm cô bé vào lòng.
“Em nhớ cô, hay là nhớ món đầu sư t.ử vậy?”
Câu này đúng là hơi khó trả lời. Nhưng Chúc Huống Huống, sau khi trải qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/5044850/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.