Bình thường thì không sao, nhưng ở chốn thanh tịnh như Thanh Thạch Am thì...
Chắc chắn bà ấy sẽ tìm cớ xuống núi!
Dù có món chay giả mặn như Đỉnh Hồ Thượng Tố, với người như Ngô Siêu Mỹ, ăn sao sướng bằng thịt thật? “Vị thịt giả này… nói gì thì nói vẫn không phải thịt thật.”
Quả nhiên, sau hai bữa ăn với món Kim Quang Ngũ Phương, Ngô Siêu Mỹ góp ý ngay với Trần Nhiễm: “Nấm đầu khỉ dùng để thay thịt thì tạm được, nhưng vẫn chưa tới. Mùi vị còn khác xa. Lần sau thử thêm vài loại nấm nữa nhé.”
Trần Nhiễm vừa giúp sư cô dọn mâm, vừa gật đầu ghi nhớ.
Tiểu sư cô thì vui lắm, giành lấy bát đũa trong tay cô: “Cô Trần, để tôi rửa bát cho! Cô nghỉ đi, mấy món hôm nay cô nấu ngon tuyệt!”
Được khen, Trần Nhiễm cười tươi, miệng ngân nga vài câu, định ra sau tưới rau thì bị Ngô Siêu Mỹ gọi lại.
“Món song giòn xào nhanh hôm qua ấy, cháu phải luyện thêm cho nhuần nhuyễn.”
Trần Nhiễm nhìn Ngô Siêu Mỹ với vẻ ngạc nhiên.
Bà ấy hôm qua vừa nói rằng món song giòn xào nhanh của cô đã nắm được tám, chín phần tinh túy rồi, phần còn lại chỉ cần thời gian rèn giũa thêm là đủ.
Vậy mà hôm nay lại muốn luyện tiếp?
Hơn nữa...
Cô đưa mắt nhìn quanh.
Trong Thanh Thạch Am thì chắc chắn không thể luyện món mặn. Muốn luyện tiếp, chỉ có thể quay lại khu bếp dã chiến dựng tạm hôm trước.
Hơn nữa còn có một vấn đề rất quan trọng, ngọn núi nhỏ nơi Thanh Thạch Am tọa lạc vốn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/5044837/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.