Vừa nghe thấy tiếng gọi, Trần Nhiễm mới chợt nhận ra cả người mình đau nhức, vai cứng đờ, lưng mỏi nhừ.
Cô nhúc nhích đôi chút, rồi đứng dậy: "Để cháu phụ cô."
"Cháu nghỉ đi, cô còn chưa già! Mấy món rau cháo đơn giản mà."
Thường Niệm nhìn cô, dịu giọng khích lệ: "Không sao đâu, luyện từ từ rồi sẽ được. Đi xem cô Ngô thế nào đi."
Trần Nhiễm gật đầu, rời khỏi nhà bếp, đứng ở cửa hít sâu một hơi.
Dù là trong núi bốn mùa như xuân thế này, lúc ban đêm, cũng hơi có chút se lạnh.
Trời núi mát mẻ, gió nhẹ mang theo hương thơm trong lành của cây cỏ.
Mặt trời sắp khuất sau đỉnh núi.
Trần Nhiễm cúi xuống, mở tay ra.
Trước lúc nghỉ, cô tiện tay giữ lại hai trái ớt từ mẻ cuối cùng.
Trong ánh chiều đỏ rực, hai trái ớt ấy được phủ lên một lớp vàng đỏ sáng dịu.
Hai trái... có màu giống hệt nhau.
Trần Nhiễm thở ra một hơi dài, bỏ hai trái ớt vào miệng, nhai kỹ.
Chắc chắn... sẽ rất ngon.
Chương 97: Bắp cải xé tay
Ve kêu làm rừng càng yên ắng, chim hót khiến núi thêm vắng lặng.
Ngôi chùa nhỏ nằm nép giữa lưng chừng núi, xung quanh là tiếng côn trùng râm ran, chim chóc ríu rít không ngớt. Con ch.ó giữ núi bị xích trong sân thỉnh thoảng lại sủa vang vài tiếng.
Tất cả những âm thanh ấy hoà lại, lại khiến nơi đây càng thêm yên tĩnh, nhẹ nhàng như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Nhà ăn trang trí đơn sơ, những chiếc bàn gỗ du đã cũ, sẫm màu theo năm tháng. Trên bàn xếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/5044831/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.