Anh ấy nhất định phải giữ trọn ca trực cuối cùng thay cho Trần Nhiễm! Tính ra Trần Nhiễm đã xuống tàu được hơn một tiếng rồi. Lúc này, chắc cô đã tới chỗ làm tiếp theo.
Đường Túc lén lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.
“Đầu bếp Trần, chúc em lên đường bình an!”
Trần Nhiễm nhận được tin nhắn, chỉ đáp lại bằng một biểu cảm mặt cười, rồi chuyển sang một cuộc trò chuyện khác.
Cô lấy ra tấm danh thiếp bằng gỗ vẫn cất trong túi áo, hít một hơi thật sâu.
Bây giờ, cuối cùng cô cũng đủ tự tin để đến học món bắp cải xé tay của Thường Niệm.
"Cô Thường, cháu đến nơi rồi."
"Được, cháu đợi ở dưới núi, cô xuống núi đón cháu."
Trong lúc chờ, Trần Nhiễm ngắm nghía xung quanh.
Ngọn núi trước mặt không quá cao, đường lên quanh co, uốn lượn. Có một con suối nhỏ róc rách chảy ngang, khung cảnh vô cùng yên bình.
Từ chuyến tàu mùa đông miền Bắc chuyển sang không khí xuân ấm áp ở đây, cô như bước vào một thế giới khác.
Gió xuân thoảng qua, ánh nắng rọi nhẹ trên vai, mọi căng thẳng trong lòng cũng dần dịu xuống.
Ban đầu, nghĩ đến chuyến đi này phải đến học nấu ăn với Thường Niệm, cô vẫn hơi căng thẳng.
Dù đã rèn luyện tất cả kỹ năng đến cấp SS, xem lại video nấu ăn của Thường Niệm, Trần Nhiễm vẫn cảm thấy trong lòng không chắc chắn.
Cô đi đến bên bờ suối, vốc một vốc nước lạnh mát lên tay, cảm nhận dòng nước trôi qua từng kẽ ngón.
"Nhiễm Nhiễm đến rồi à?"
Nghe thấy giọng của Thường Niệm, Trần Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/5044829/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.