Cô ấy từng nghĩ, nếu ra đi vào mùa xuân, liệu có tránh được cái rét buốt cắt da cắt thịt giữa đêm khuya không? Cô ấy không khóc, nhưng nước mắt vẫn trào ra, từng giọt to như hạt đậu lặng lẽ lăn xuống má.
Thu Bạch múc thêm một muỗng đầu sư tử, chan thêm chút nước kho rồi đưa vào miệng.
Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, cô ấy cảm nhận được một chút vui vẻ.
Hương vị này rõ ràng chẳng liên quan gì đến canh thịt nạc, nhưng cảm giác khi miếng thịt tan trong miệng, lại bất ngờ trùng khớp với niềm vui mơ hồ trong những mảnh ký ức xa xưa.
“Mẹ con thương con lắm, ngày nào cũng ôm con ngủ…”
“Hồi đó con nhỏ xíu, cứ nhìn mẹ nấu cơm là ngây người ra không rời mắt…”
Trong thời gian bị bệnh, cô ấy đã uống rất nhiều thuốc.
Những loại t.h.u.ố.c đó khiến cô ấy ngủ mê man, đầu óc chậm chạp, lúc nhớ lúc quên, đôi khi chẳng còn nhận ra bản thân mình nữa.
Ký ức về mẹ, từng chút một ghép lại, giờ cũng dần phai mờ.
Cô ấy thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ, liệu những lời người khác kể có thật không? Liệu cô ấy có thực sự từng được một người yêu thương hết lòng như vậy không?
Đột nhiên có người khều nhẹ Thu Bạch, cô ấy ngẩng lên, thẫn thờ nhìn qua. Là hai người bạn cùng bàn ban nãy.
Cô gái mặt tròn đưa cho cô ấy một gói khăn giấy, ánh mắt vừa quan tâm vừa ngập ngừng, sợ làm cô ấy ngại.
"Nãy tôi ăn gà nướng song tuyệt mà suýt khóc luôn đó! Ngon quá trời!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/5044827/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.