Trước đây, mỗi lần thức khuya học bài, cô ấy thường mở mấy đoạn tiếng ồn trắng có tiếng tàu chạy để nghe. Âm thanh bánh xe lạch cạch trên đường ray luôn khiến cô ấy thấy yên lòng.
Nhưng đến khi thật sự ngồi trên tàu, cô ấy mới nhận ra cái cảm giác lãng mạn ấy không còn nữa.
Hóa ra, tiếng va chạm đặc trưng kia là do đường ray có kẽ hở, mà công nghệ hiện đại giờ đây đã khiến âm thanh đó gần như biến mất.
Thu Bạch lấy điện thoại ra, tìm một đoạn nhạc nền tiếng tàu chạy để mở. Hành động này khiến cô ấy buồn cười, nhưng đồng thời cũng khiến cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Như thể cô ấy vừa tìm lại được một khoảng không gian riêng quen thuộc của mình.
Dù bên ngoài lạnh buốt, nhưng trong toa lại rất ấm. Chỉ cần không mở cửa sổ, mặc áo mỏng cũng đủ.
Bất chợt, cô ấy nhảy khỏi giường, ôm chiếc áo phao to sụ ra hành lang, cố sức nhét vào thùng rác.
Chử Nam đi ngang qua, ngạc nhiên hỏi: “Cô gái, sao vậy? Áo phao bị rách à? Chỗ tôi có băng dính, cô dán lại dùng tạm được đó.”
Thu Bạch lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không quay về nữa, không cần dùng nữa. Với lại cũng không có chỗ để.”
Thấy anh ta vẫn ngạc nhiên, Thu Bạch nhún vai, cười hề hề rồi quay người đi về phòng.
Nội thất trên chuyến tàu này thật sự sang trọng.
Với giá gần cả trăm triệu một vé, mỗi buồng riêng đều được trang trí khác nhau.
Thảm trải sàn dưới chân cũng dày và êm.
Khi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/5044826/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.