Thông tin liên lạc của Trần Nhiễm khá khó tìm.
Cô không có tài khoản mạng xã hội, cũng không có người quản lý.
Thông thường, tìm đầu bếp chỉ cần tìm địa điểm làm việc của họ là được. Nhưng Trần Nhiễm đang làm việc ở đâu thì ai mà biết được? Cuối cùng, người bên phía Thiên Khai Lâu đành phải vòng về chỗ lớp học nấu ăn nhà họ Thư.
Nhưng sau một thời gian bị "rèn luyện", Thư Kiến Dân đã khôn hơn nhiều. Anh ta kín như bưng, không hé một lời, chỉ đồng ý sẽ giúp chuyển lời.
Trần Nhiễm nhận được tin nhắn thì hơi ngạc nhiên.
Lúc đó đã hơn mười giờ đêm. Ông Hứa đã bắt cô đi nghỉ từ sớm, còn đặc biệt nấu một nồi nước thuốc bắc để cô ngâm tay.
Hứa Như Ý ngồi bên cạnh, làm đúng lời dặn của ông nội. Cứ vài phút lại kiểm tra nước có đủ ấm không. Nước hơi nguội là cô ấy lập tức đổ thêm nước nóng.
Thấy điện thoại của Trần Nhiễm cứ rung mãi, Như Ý ngăn cô định đưa tay ra khỏi chậu: "Ngâm thêm chút nữa đi! Ông nội nói tay em phải ngâm đủ hai mươi phút. Lát nữa chị sẽ xoa bóp cho em."
Cô ấy cầm luôn điện thoại lên giúp, còn cố tình không nhìn vào nội dung tin nhắn: "Em cứ xem tạm như vầy. Xong rồi hãy trả lời. Một ngày g.i.ế.c bảy tám con vịt, con ngỗng, chị thấy khớp ngón tay cái của em đỏ hết rồi."
Trần Nhiễm ngồi ngâm tay, nước nóng khiến cô nhăn mặt, răng va lập cập. Cô cố nghiêng người nhìn vào điện thoại trong tay Như Ý.
Là Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/5044730/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.