"Uyển Ngôn!"
Lâm Khả Vô thấp giọng hô lên, mang trên mặt nụ cười tươi rói, phảng phất như lữ nhân gặp rủi ro trong sa mạc trông thấy ốc đảo.
Miệng cũng đã hô, nhưng giọng lại cứ nhỏ như thế —— Rất mâu thuẫn, không phải sao?
Uyển Ngôn nghe thấy hay không, chỉ có chính Uyển Ngôn biết, thế nhưng Thanh Y các nàng lại đều nghe được. Tuy giọng rất nhỏ, thế nhưng tiếng kêu của Lâm Khả Vô quá mức quen thuộc, sự chú ý của các nàng lập tức đồ dồn về phía này, nhìn sang hướng Lâm Khả Vô.
"Chính là hắn ban nãy khiến Uyển Ngôn bỏ lỡ tiên cơ, kém một chút thua trận tranh tài."
"Chính là thanh âm này."
"Tiểu tử này là ai vậy, y phục này chưa thấy qua a?"
Bọn họ đã thấy hết chế phục của các thế lực ở Sơn Hải thành, nhưng chưa từng thấy qua vẻ phóng khoáng như thế. Nó không giống như chế phục, mà như là một hoa hoa công tử mặc nó dạo chơi thanh lâu vậy.
"Bất kể là ai, mặc kệ cảnh giới gì, kém chút khiến Uyển Ngôn thua trận tranh tài, không thể tha thứ!" Thanh niên họ Lâm hai con ngươi lập tức nổi lên lãnh quang, có chút oán hận chống nạnh nhìn xem Lâm Khả Vô.
Thế nhưng Lâm Khả Vô bây giờ không hề hay biết, mà là tiếp tục nhìn xem Uyển Ngôn.
Uyển Ngôn môi đỏ, mắt sáng như sao, chân mày to, cùng hiện tại nụ cười tỏa nắng, khiến cho tất cả mọi thứ trở nên ảm đạm phai mờ. Có thể nói như thế, bây giờ trong mắt của Lâm Khả Vô, trừ Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sieu-cap-tong-mon-truyen/4574583/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.