Sự việc xảy ra đột ngột, Đồ Thiên Bá cũng không ngờ tới.
Hắn cúi đầu nhìn chiếc bình sứ đã cạn trong tay, rồi nhìn tên Tiên Quân chó má đang đau đớn đến thần sắc hoảng hốt, dứt khoát nhét bằng chứng phạm tội trở lại vào tay áo, rồi với giọng điệu khoa trương tiến lên đỡ người:
"Ngươi đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo à?!"
"Mau nằm xuống, để ta khám chữa cho ngươi!"
Người đàn ông mặt trắng bệch, không nói nên lời, hô hấp dồn dập loạn nhịp, hít vào nhiều hơn thở ra.
Mặc dù vậy, khuôn mặt kia vẫn rất đẹp.
Đồ Thiên Bá đỡ người, có chút luyến tiếc mà đặt y lên đống cỏ khô đã được rắc đầy hoa sen cánh kép, thậm chí còn rất muốn hỏi y có thể kiên trì thêm một chút không?
Bây giờ hắn thật sự rất vội muốn song tu.
Tuy nhiên, Đồ Thiên Bá vừa định hỏi thì một cơn gió lạnh ẩm ướt từ ngoài hang thổi vào, lướt qua lớp thuốc mỡ trên mặt hắn, tạo ra từng đợt cảm giác buốt lạnh.
Chậc.
Cuối cùng thì hắn vẫn quá mềm lòng.
Đồ Thiên Bá rất miễn cưỡng mà nuốt câu nói đó lại, rồi ngồi khoanh chân bên cạnh người đàn ông, giả vờ bắt mạch, thực chất đã mở Thiên Nhãn, quét về phía bụng dưới của y.
Chỉ thấy một luồng linh khí lớn bằng nắm tay đang hoạt động mạnh mẽ trong đan điền của người đàn ông, xung quanh tỏa ra hàng ngàn sợi tơ vàng, chui vào từng kinh mạch của y, rồi dung hợp với chúng.
Tình hình không ổn lắm.
Sao trông Liễm Linh Đan lại giống như vật sống vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/5017961/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.