Nhạc Ngôn nhắc nhở "thời gian không còn sớm nữa", rồi nói thêm rằng mình sẽ xuống xe đợi trước, cứ như vừa bắt gặp cảnh tượng gì đó cực kỳ hạn chế độ tuổi, lập tức muốn quay người xuống lầu, nhưng giữa chừng lại quay đầu lại, nhấn mạnh nhắc nhở: "Anh Tạ, muộn nhất là mười lăm phút nữa, tụi mình phải xuất phát..."
Cô dừng lại hai giây, tiếp tục nói,
"Anh và anh Thời đừng trì hoãn quá lâu, lát nữa anh phải cùng đoàn làm phim đi thảm đỏ đó, khụ, cái kia... hơi chú ý chút nhé."
Nói xong, cô thoắt cái biến mất.
Chỉ còn lại hai người đàn ông đang ôm nhau nhìn nhau không nói nên lời.
Vì thời gian quả thực cấp bách, Thời Lận Xuyên đứng thẳng dậy, vì tâm tư đã bị phát hiện, anh cũng không bắt Tạ Cảnh Hòa nhắm mắt nữa, chỉ im lặng rút bàn tay đang đút trong túi quần ra, đưa đến trước mặt người kia, từ từ mở ra.
Tạ Cảnh Hòa nhìn chằm chằm.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay người đàn ông có một chiếc hộp tròn nhỏ bằng nhung đỏ.
Chiếc hộp trông không mới không cũ, bề mặt còn nguyên vẹn, nhưng màu nhung hơi xỉn.
Thời Lận Xuyên liếc nhìn vẻ mặt của Tạ Cảnh Hòa, phát hiện đối phương gần như nín thở, cảm giác bối rối trong lòng anh bỗng nhiên giảm đi vài phần, liền nhấc tay mở nắp hộp tròn ra, để lộ vật nhỏ giấu bên trong.
Đó là hai chiếc nhẫn nam.
Nhẫn trơn, đính kim cương, bên trong khắc tên viết tắt của hai người.
Mọi đặc điểm đều phù hợp với tưởng tượng của Tạ Cảnh Hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/5017946/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.