Cậu căn bản không hiểu tôi.
Câu nói này như một lời nguyền rủa mê hoặc lòng người, quanh quẩn trên đầu Tạ Cảnh Hòa suốt mấy ngày. Nó khẽ khuấy động luồng khí, biến không khí lạnh thành một cơn bão gào thét.
Trong mắt bão, y nhìn thấy bóng lưng của Thời Lận Xuyên.
Người đàn ông đứng giữa một đống đổ nát hoang tàn, dưới chân đầy những vết nứt, như thể trong bóng tối của mỗi vết nứt đều ẩn chứa những bí mật không ai biết, u ám và nặng nề.
Anh cứ đứng đó.
Từ xa, Tạ Cảnh Hòa gọi tên anh.
Thế là, người đàn ông quay người lại.
Anh trông rất dịu dàng và điềm tĩnh, đôi môi mỏng mím lại, khóe miệng cong lên một độ cong rất mềm mại, đôi mắt ẩn sau cặp kính gọng đen, tròng kính phản chiếu ánh sáng trắng, rất chói mắt.
Tạ Cảnh Hòa suýt chút nữa bị chói đến choáng váng.
Tuy nhiên, giây tiếp theo.
Bóng dáng người đàn ông như mặt hồ bị gió thổi nhăn nhúm, dung mạo trở nên méo mó mờ ảo, Tạ Cảnh Hòa chớp mắt, muốn nhìn rõ hơn, nhưng lại phát hiện...
Chiếc kính nặng nề trên mặt người đó đã biến mất không dấu vết, để lộ đôi mắt sắc bén, mỗi cái liếc nhìn đều mang theo gió lạnh và tuyết phủ, ngay cả nụ cười bên môi cũng toát ra vẻ châm biếm đáng ghét.
"Hửm? Lại tức đến khóc rồi à?"
Người đàn ông vừa dứt lời, y lập tức mở choàng mắt!
Tạ Cảnh Hòa: "..."
Ánh sáng len lỏi qua khe rèm cửa, nhuộm căn phòng ngủ thành một tông màu vàng sẫm dịu nhẹ, không chói mắt.
Tạ Cảnh Hòa nằm ngửa, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/4702797/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.