Nghiêm Nhược Quân cầm máy sấy tóc quay lại, đột nhiên dừng bước trước mặt Lâm Trục.
Khi đôi mắt sâu thẳm ấy nhìn tới, luôn mang theo một chút đánh giá nhàn nhạt, nhưng Lâm Trục lại không cảm thấy khó chịu.
Cậu chỉ hơi không được tự nhiên.
Lâm Trục ngồi thẳng hơn một chút, vừa định mở miệng nói chuyện, thì thấy người đàn ông quấn áo choàng tắm cúi người đến gần, khoảng cách giữa hai người ngày càng rút ngắn.
Cậu theo bản năng ngậm miệng lại, nghiêng đầu né tránh, nhưng trong tầm mắt lại thoáng thấy một cánh tay vươn qua người cậu, kéo lấy chiếc túi giấy bị cậu che khuất một nửa.
Nghiêm Nhược Quân cầm lấy túi giấy, liếc vào trong, giọng điệu không mặn không nhạt hỏi: "Cậu trốn cái gì?"
Lâm Trục: "Không có gì."
Vừa nãy cậu còn cảm thấy nhân vật chính tính cách tốt, dặn dò cậu đi tắm để tránh sinh bệnh, lại còn chuẩn bị quần áo cho cậu.
Lúc này, cậu chỉ cảm thấy người này cố ý trêu đùa mình.
Là ảo giác ư?
Tranh thủ lúc Nghiêm Nhược Quân chưa quay lại phòng ngủ thay quần áo, Lâm Trục vội vàng nói thêm: "Điện thoại của tôi để quên trong phòng tắm rồi, tôi muốn đi lấy trước."
Nghiêm Nhược Quân nghiêng người, ra hiệu cho cậu đi vào trước.
Hơi nóng trong phòng tắm chưa tan.
Hương thơm nhẹ nhàng của sữa tắm tinh chất muối biển lan tỏa, ngào ngạt.
Lâm Trục đi thẳng đến đích, vớt chiếc điện thoại bị bỏ quên đã lâu từ trên kệ, lau đi vết nước vô tình bắn vào màn hình, tiện thể nhặt luôn bộ quần áo bẩn mình đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/4702707/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.