Sau khi cậu đưa ra yêu cầu đánh dấu lần hai, người đàn ông im lặng rất lâu, đôi mắt sâu thẳm ánh xám xanh đó luôn nhìn Lâm Trục, không biết đang nghĩ gì.
Một lát sau.
Người đàn ông vừa rồi còn gọi Lâm Trục là "đồ nhóc con" lộ ra biểu cảm ngày càng lạnh lùng, ánh mắt cũng càng thêm thiếu kiên nhẫn. Đúng lúc Lâm Trục tưởng mình sẽ bị từ chối thì...
Nghiêm Nhược Quân lại chỉ nghiêng mặt đi, không nhìn cậu nữa, nhưng cơ thể lại ngầm thừa nhận cho phép cậu đến gần.
Từ góc độ này, Lâm Trục có thể nhìn thấy tuyến thể mà mình vừa cắn. Cục trắng nhỏ hơi nhô ra đó đã sưng lên, một vòng răng cắn sâu vào, đặc biệt là ở vị trí răng nanh, hơi rướm máu.
Lâm Trục hiếm khi cảm thấy lúng túng.
Cậu nhẹ nhàng tiến lên, khi đi ngang qua bàn thấp thì thuận tay rút một tờ khăn giấy, bỗng nghe người đàn ông lạnh lùng nói một câu: "Nhẹ thôi, không có lần sau đâu."
"Ừm." Lâm Trục đi đến bên cạnh anh, cầm khăn giấy nói, "Để tôi lau cho anh nhé?"
Nghiêm Nhược Quân từ chối: "Không cần, chẳng phải lát nữa cậu còn cắn à?"
Nói cũng đúng.
Lâm Trục ngượng ngùng buông tay xuống, điều chỉnh tư thế, một lần nữa cúi người ghé vào cổ Nghiêm Nhược Quân, nhưng vừa há miệng, cậu lại nhớ đến cảnh vừa rồi Nghiêm Nhược Quân đau đến nỗi đẩy mình ra, không khỏi do dự...
Lỡ lần này đánh dấu cũng thất bại thì sao?
Anh đã nói rồi, không có lần sau.
Lâm Trục hít sâu, đồng thời trong đầu ôn lại kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/4702703/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.